CỎ MỤC HÓA THÀNH ĐOM ĐÓM, GIÓ MÁT ĐẾN RỒI! - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-27 11:19:03
Lượt xem: 888
Không biết tại sao, trái tim ta cũng nhói đau một cái.
Ý nghĩ muốn ở lại cứ như những sợi chỉ rối tung trong giỏ tre, nhưng tìm mãi vẫn không ra một lý do để giữ mình ở lại.
May mắn thay, ngoài trời đột nhiên vang lên tiếng sấm dữ dội, mưa lớn như trút nước.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Có lẽ ông trời tốt bụng, giúp người không muốn đi và người không dám giữ lại tìm được cái cớ.
Từ đại nhân như vớ được cọng cỏ cứu mạng:
"Hôm nay mưa lớn thế này, nhỡ mưa làm ướt thư, để ngày mai, ngày mai ta sẽ viết."
Ta vội gật đầu:
"Được, được. Nếu người đưa thư bị ướt mưa cũng sẽ bị bệnh mất."
Đột nhiên, ngoài cửa Sa Mặc bước vào mang theo một phong thư, nghe được nửa câu:
"Chủ tử, ngài quên rằng chúng ta có loại giấy dầu hảo hạng, phong sáp lại thì dù ngâm ba ngày dưới sông cũng không hỏng sao! Hơn nữa còn có áo tơi..."
"Im miệng!"
Từ đại nhân không giỏi nói dối, lúng túng quay đầu đi.
Không hiểu sao, trong lòng ta lại trào lên một niềm vui không tả được.
Bên ngoài gió mưa mịt mù, trong phòng ánh nến lặng lẽ cháy.
"Phu nhân, đóng cửa sổ lại chút đi, để gió lùa vào sẽ đau đầu đấy."
Từ Phong Thanh đang viết công văn, trong thư gửi tổ mẫu, chàng luôn quen gọi ta là "phu nhân". Vì thế hôm nay, khi chàng gọi ta như vậy, đầu cũng không ngẩng lên, âm điệu thành thục như thể chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm.
Ngoài trời mưa lớn như trút, ta lại không nỡ đóng cửa sổ, hơi ẩm từng cơn ùa vào người.
Ta sợ nếu mình không trông chừng, trận mưa này sẽ dứt.
Có lẽ tại ta ngủ quên từ nửa đêm, nên sáng hôm sau trời đã quang mây tạnh, gió thổi qua mặt cũng ấm áp.
Nhưng ta và Từ Phong Thanh chẳng ai nhắc tới lá thư phải viết ngay khi trời tạnh, thậm chí khi đưa ta ra ngoài, chàng vẫn mang theo ô:
"Biết đâu trời lại mưa, chờ thêm ba ngày nữa vậy..."
"Đúng, đúng thế, biết đâu trời lại mưa mà."
Thấy ta cùng Từ đại nhân chuẩn bị ra ngoài, ngay cả bà v.ú trong phòng của bà nội cũng lén đưa cho ta một túi bạc vụn làm tiền tiêu vặt, còn dặn dò Từ đại nhân trông coi phu nhân cẩn thận. Bà nội bảo, phu nhân ngây thơ dễ bị lừa, đừng để ai chỉ cần hai miếng kẹo đã dỗ dành mà dẫn đi mất.
Người nơi đây đều đối xử với ta rất tốt.
Những kẻ ức h.i.ế.p Tiểu Huỳnh sẽ bị đuổi đi.
Từ đại nhân sẽ nói Tiểu Huỳnh lương thiện, bà nội sẽ khen Tiểu Huỳnh tâm lành, tay khéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-muc-hoa-thanh-dom-dom-gio-mat-den-roi/9.html.]
Ở đây không ai coi Tiểu Huỳnh là kẻ ngốc cả.
Trời xuân nắng đẹp, xe ngựa lắc lư êm ả.
Vén rèm lên nhìn, thấy xa dần nơi nhà họ Từ, lòng ta dần nặng trĩu.
"Phu... phu quân, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"
Ta hơi lo lắng, kéo nhẹ tay áo chàng, sợ rằng chàng sẽ đưa ta trả về.
Từ đại nhân đưa tay cài chặt áo choàng cho ta, ánh mắt đầy dịu dàng:
"Chúng ta đi tìm thuốc thông minh cho Tiểu Huỳnh."
Hương thuốc vấn vít trong y quán.
Ta bất an nhìn lão nhân với đôi mày trắng đang cau lại như thắt nút.
"... Không chữa được cũng không sao đâu." Ta sợ lão gia gia khó xử, vội vàng xua tay, "Tiểu Huỳnh quen rồi."
"Ngươi là phu quân của nàng?" Lão nhân mày trắng trợn mắt nhìn Từ đại nhân, "Độc này đã trúng hơn mười năm, sao không sớm đưa phu nhân tới đây? Ngươi làm phu quân kiểu gì vậy?"
Từ đại nhân vội nhận lỗi:
"Là vãn bối sơ suất. Xin hỏi bệnh này..."
"Nói ra cũng không phải không chữa được, chỉ là để quá lâu, nên giờ chữa hơi phiền phức.
"Phu nhân nhà ngươi trước đây từng gặp bao nhiêu đại phu? Uống bao nhiêu thuốc? Sao lại để lỡ lầm thành thế này?"
Ta từ từ cúi đầu xuống.
Không có, chưa từng gặp đại phu nào, cũng chưa từng uống thuốc gì.
Năm ta chín tuổi, đại phu nhà họ Hứa bảo rằng Tiểu Huỳnh sẽ suốt đời khờ khạo.
Nhà họ Hứa đã đưa cho phụ thân ta một khoản tiền, Hứa Phi Mặc nói sau này có thể cưới ta.
Rồi chẳng ai, chẳng ai còn quan tâm tới bệnh của Tiểu Huỳnh nữa.
"Đại phu nói mỗi ngày tới y quán châm cứu, kết hợp uống ba thang thuốc một ngày, thêm việc dạy Tiểu Huỳnh nói chuyện, làm việc, từ từ sẽ thông minh lên."
"Thật tốt quá, Tiểu Huỳnh sắp trở nên thông minh hơn rồi. Bà nội biết được chắc chắn cũng sẽ vui mừng vì Tiểu Huỳnh."
Trên đường về, bầu trời tràn ngập ráng đỏ, tựa như lửa cháy lan khắp những tầng mây vô tận.
Ta từng nghe người ta nói rằng, khi trời đỏ ửng như thế này, đó là ngày rất thích hợp để lên đường đi xa.
Ánh chiều tà rọi lên gương mặt của Từ đại nhân, không hiểu sao lại khiến ta bật khóc.
Tại sao lại rơi nước mắt chứ, ta nên vui vẻ mới phải.
Vui vì ráng chiều hôm nay thật đẹp.
Vui vì đã tìm được thuốc thông minh.
Vui vì bệnh của ta, hóa ra không quá khó chữa.