CÓ MẸ Ở ĐÂY ! - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:44:37
Lượt xem: 679
19
Ta đứng ngoài đống lửa đỏ rực giữa trại.
Bên trong toàn là tiếng cười lớn và tiếng la hét thảm thiết của phụ nữ.
Ta nhìn thấy dì Lan, dì Lan trắng trẻo, dì ấy vừa khóc vừa ôm bụng, nói trong bụng còn có thai.
Không ai nghe dì ấy.
Ta không nhìn thấy mẹ, ta không biết bọn họ đang làm gì, nhưng ta rất sợ hãi.
Ta dường như nhìn thấy mẹ.
Lại dường như không nhìn thấy bà ấy.
Mắt ta hoa lên, toàn thân cứng đờ.
Hoa Tùng bảo ta quay về, ta chạy về phía trước, cậu ta đá ta một cái, ta ngã sấp xuống đất.
Cậu ta đưa tay tóm cổ ta lên.
Cổ rất đau.
Ta không thở nổi, chỉ có thể đảo mắt nhìn cậu ta.
Hoa Tùng nói: "Thấy chưa, không nghe lời thì sẽ có kết cục như vậy. Nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, làm nha hoàn của ta, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."
Ta nước mắt lưng tròng: "Vậy... vậy mẹ ta và dì Lan có thể làm nha hoàn của cậu không?"
Cậu ta cười ha hả.
Cứ như ta nói cí gì đó rất buồn cười, cười một hồi, cậu ta ngừng cười:
"Ta không cần, ta muốn người sạch sẽ. Xem mẹ ngươi có bản lĩnh không, cha ta còn chưa về đâu, ông ấy có một đống vợ, nhưng thiếu một nha hoàn."
Ta tuyệt vọng khóc: "Mẹ ơi." Giãy giụa kịch liệt.
Cậu ta cười híp mắt lại gần ta: "Mẹ ngươi là ai? Ngươi chỉ cho ta xem."
Một tên thổ phỉ bên trong nghe thấy động tĩnh đi ra, cười hì hì gọi cậu ta một tiếng tiểu thiếu gia, nói tối nay đang dạy dỗ, mời cậu ta về trước. Nếu không đại đương gia biết làm hư cậu ta, nhất định sẽ nổi giận.
20
Nửa đêm, ta lén lút chạy ra ngoài.
Bị người gác đánh một trận, ném về sân.
Hoa Tùng rất tức giận, nói ta không biết điều.
Xích cổ ta bằng một sợi dây xích sắt.
Ta không ra khỏi sân được nữa.
Lại qua mấy ngày, nhị đương gia nói cha cậu ta sắp về rồi.
Hoa Tùng sợ hãi, bắt đầu liều mạng làm bài tập.
Cậu ta mãi không viết xong, chữ viết nguệch ngoạc.
Ta nói với cậu ta, ta biết viết.
Ta viết mấy dòng chữ, cậu ta xem xong sắc mặt đột nhiên rất khó coi.
Hỏi ta có phải tiểu thư nhà quan không.
Cậu ta nói cậu ta ghét nhất là người của quan phủ, luôn bắt nạt người khác, gặp một người cậu ta sẽ g.i.ế.c một người.
Ta lắc đầu nói cha ta là một phu tử.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cậu ta lúc này mới gật đầu, lấy ra một xấp chữ viết xấu xí của cậu ta, bảo ta học theo, đừng viết đẹp quá.
Ta nói với cậu ta ta viết xong, muốn ra ngoài gặp mẹ ta, nếu không có đánh ta cũng không viết.
Cậu ta suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-me-o-day/chuong-7.html.]
Cách một tuần, ta cuối cùng cũng được gặp lại mẹ.
Bà ấy và mấy người phụ nữ đầu bù tóc rối cùng nhau giặt quần áo.
Trong trại ít phụ nữ.
Những bộ quần áo bẩn thỉu và quần dài, tất thối đó, món nào món nấy đều cứng đờ như có thể dựng đứng lên được.
Ngửi thấy mùi hôi từ rất xa.
Nước mùa đông lạnh buốt.
Mẹ ta chưa bao giờ giặt quần áo như vậy, bà ấy không quen dùng gậy giặt đồ, cũng không có nước giặt.
Tay bà ấy sưng hết cả lên, bà ấy gầy ốm nhất, nhưng quần áo bên cạnh bà ấy lại nhiều nhất.
Ta gọi một tiếng mẹ, lại gọi một tiếng dì Lan.
Thường Tùng giật giật sợi xích trên cổ ta: "Con chó nhỏ, đừng sủa loạn xạ."
Mẹ ta liếc nhìn ta thật nhanh, rồi lại cúi đầu đập quần áo trong chậu, nước mắt rơi lã chã.
Lúc này một tên thổ phỉ ợ no nê đi đến, nhìn lướt qua mấy người phụ nữ, dì Lan run rẩy toàn thân, dì ấy đưa tay ôm bụng.
Mẹ ta đột nhiên đưa tay vốc nước rửa mặt, bà ấy đứng dậy.
Mặt bà ấy vừa đen vừa gầy, rửa sạch sẽ vẫn thanh tú, hoàn toàn khác với trước kia.
Bà ấy cười với tên thổ phỉ đó: "Không bằng, để ta hầu hạ ngài."
21
Mẹ ta rất nhanh đã không phải giặt tất thối và quần áo bẩn nữa.
Bà ấy có thể nói chuyện được với bọn thổ phỉ, bà ấy thỉnh thoảng sẽ cài một bông hoa trên đầu.
Thỉnh thoảng cũng sẽ cười đẩy người ta ra ngoài.
Nhưng bọn thổ phỉ đó không hề tức giận với bà ấy, ngược lại còn cười hì hì.
Bà ấy không giống những người phụ nữ khác.
Chỉ cần mẹ ta muốn, bà ấy rất biết cách trò chuyện.
Ngoại trừ dì Lan, những người phụ nữ khác ngược lại ghét bà ấy.
Ghét bà ấy không phải giặt quần áo bẩn.
Ghét bà ấy vậy mà có thể cười được.
Bọn họ không dám chọc giận mẹ ta, mẹ ta bắt đầu biết mắng người, biết cãi nhau rồi.
Trong khoảng thời gian chưa đầy một tháng này, bà ấy dường như đã học hết những thứ mà người ở đây phải mất mấy chục năm mới học được.
Những người phụ nữ đó không dám mắng bà ấy, liền lén lút mắng ta.
Chúng nó cười khẩy nói: "Thấy chưa, mẹ mày đúng là đồ lăng loàn, sớm muộn gì cũng bán mày đi thôi."
Ta không tin.
Nhưng mẹ ta thật sự đã nói với Thường Tùng: "Con gái ta biết chữ, không giống những người đàn bà quê mùa khác, cậu muốn sau này có thêm một đứa thiếp tri thư đạt lễ đẹp mặt hay là thêm một con ch.ó đẹp mặt hơn?"
Thường Tùng nghe xong quay lại thật sự cởi xích cho ta.
Hắn cười hề hề nói với ta: "Mẹ mày nói rồi, sau này bà ấy già, mày phải giúp đỡ bà ấy."
Ta không tin.
Nhưng ta vẫn sợ.
Ta yêu mẹ, nhưng ta biết, mẹ rồi sẽ già đi.
Mẹ già rồi, bọn họ nhất định sẽ đuổi mẹ đi, đến lúc đó ta phải nuôi mẹ.
Nhưng ta thật sự phải giống như mẹ sao? Ta không hiểu. Ta sợ.