Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÓ MẸ Ở ĐÂY ! - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:44:15
Lượt xem: 590

16

Nói thì dễ.

Cảm giác đói bụng, giống như cái miệng trong bụng mọc răng.

Cắn xé khắp bụng.

Ta đưa tay nắm chặt lấy mẹ.

Tay mẹ ta rất mềm, ấm áp, nên ta dường như không còn thấy đói nữa.

Chúng ta cố tình đi vào lúc trời sắp tối, đi đến những nơi như bãi tha ma thì dừng lại.

Mẹ ta nói người c.h.ế.t an toàn hơn người sống.

Bà ấy bây giờ không giống trước kia nữa.

Cũng không sợ bóng tối, cũng không sợ côn trùng nữa.

Thậm chí bà ấy còn lén lút bới mộ, vừa nôn ọe, vừa mở tấm chiếu rách nát hôi thối ra, giật những đôi giày đó xuống.

Sau đó mang ra bờ sông giặt.

Có đôi giày vừa chân, có đôi không vừa.

Nhưng ít ra đi giày vào, chân sẽ không bị xước.

Ta hỏi mẹ tại sao không dùng tấm phiếu sử dụng dịch trạm đó, chẳng phải cầm phiếu sử dụng dịch trạm giống như có phiếu gửi chuyển phát nhanh sao? Có thể đưa chúng ta đến dịch quán Đông Xuyên đó.

Mẹ ta nói: "Cái này không thể động đến."

Bà ấy nói tấm phiếu này là để giữ mạng, vạn nhất Liễu Phúc không đáng tin cậy, còn phải đến nơi khác.

Ta hỏi mẹ, chỉ có một tấm phiếu có thể đưa hai người đi được không?

Mẹ ta không nói gì.

Nói xong ta lại hiểu ra nguyên nhân:

"Không cao một mét ba thì không tính là người lớn, đúng không? Mẹ, chúng ta đi xe đều quy định như vậy mà."

Mẹ ta đưa tay sờ đầu ta, bà ấy kể chuyện chúng ta lái xe đi dã ngoại bị thủng lốp, một mình bà ấy dùng kích nâng xe thay lốp.

Mẹ ta nói: "Thứ đó một chút cũng không khó."

"Mẹ, sau này về con muốn uống Coca, con uống một chai."

"Được."

Mẹ ta còn đồng ý cho ta ăn khoai tây chiên và gà rán.

17

Cuối cùng chúng ta đi đến một quán trà bên đường thì không đi nổi nữa.

Mở quán trà là một cặp vợ chồng.

Mẹ ta quan sát một lúc, người phụ nữ ở trong đun nước, người đàn ông ở ngoài tiếp đón những vị khách lác đác. Bận rộn không ngừng.

Bà ấy chớp thời cơ bảo ta giả vờ ngất xỉu.

Người phụ nữ kia nhìn thấy, quả nhiên đưa cho ta một cái bánh bao.

Lại hỏi ta mấy tuổi.

Ta nói năm tuổi.

Ta nói chúng ta đang đi tìm cha.

Người phụ nữ sờ tay ta, hỏi ta còn nhớ cha ta trông như thế nào không.

Ta gật đầu, kể cho bà ấy về dáng vẻ của người cha được chôn trong mộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-me-o-day/chuong-6.html.]

Người phụ nữ sờ bụng, cười nói với chồng: "Anh xem, đừng nói con nít nhỏ, đều nhớ đấy."

Bà ấy nhìn ra mẹ ta là phụ nữ.

Nhưng không vạch trần, để mẹ ta nghỉ ngơi bên cạnh, đưa cho bà ấy một bát cháo trắng, một bát trà nóng.

Mẹ ta cho ta ăn trước rồi mới tự ăn.

Buổi tối, bà ấy giữ chúng ta lại nói ngủ lại đây đi.

Bà ấy nói chỗ này đi về phía trước không yên bình, xuất hiện nhiều thổ phỉ, nếu muốn tiếp tục đi, tốt nhất là tập hợp một nhóm người hoặc đi theo đoàn thương nhân.

—Ít ra người ta nhìn vào cũng thấy có tiền.

Kết quả, nửa đêm, mẹ ta nghe thấy tiếng rất nhiều người nói chuyện.

Bà ấy lập tức ngồi dậy, một tay bịt miệng ta, kéo ta dậy.

Ban đầu tưởng là dì Lan bọn họ nảy lòng xấu xa.

Kết quả khi chúng ta lẻn ra khỏi nhà kho, nhìn thấy chồng dì Lan ngã trên mặt đất, bụng bị mổ phanh một lỗ to.

Ruột lòi ra đầy đất.

Mẹ ta run lên bần bật.

Vội vàng ôm ta lùi lại.

Chúng ta không dẫm lên cành cây khô, nhưng tên thổ phỉ kia rất lợi hại, khi cầm đuốc đi đến.

Liếc mắt đã nhìn thấy dấu chân m.á.u trên mặt đất:

"Ồ! Còn một người nữa, là phụ nữ."

18

Chúng ta bị bắt.

Cùng bị bắt còn có dì Lan.

Bọn họ đặt dì Lan lên yên ngựa, ngựa chạy rất nhanh, ta cứ muốn nôn, lại sợ xóc nảy làm ảnh hưởng đến em bé nhỏ.

Ta bị một tên thổ phỉ gầy gò tóm lấy, hắn ta nhấc ta lên xem, ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hắn ta râu ria xồm xoàm, cười ha hả:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Con bé này không sợ ta."

Chúng ta bị đưa về, hắn ta tóm ta đến một cái sân nhỏ bên cạnh, ném xuống đất, sau đó gọi con trai của đại đương gia sống bên trong ra.

Nói là tìm cho cậu ta một nha hoàn nhỏ.

Vừa nói, hắn ta vừa đá ta một cái: "Sau này gọi là tiểu thiếu gia, biết chưa?"

Cậu bé kia cao hơn ta một cái đầu, mặt tròn tròn, nhìn người bằng lỗ mũi.

Chờ ta rửa mặt sạch sẽ, cậu ta mới chịu nhìn thẳng vào ta:

"Cũng được, đoan chính."

Cậu ta bảo ta rót trà cho cậu ta, mài mực, dọn sách, còn muốn ta rửa chân cho cậu ta.

Ta làm xong, cậu ta rất vui, nói cậu ta buồn ngủ rồi.

Ta cẩn thận hỏi cậu ta, ta có thể đi tìm mẹ ta không, ta muốn ngủ với mẹ ta.

Cậu ta nhìn ta, đột nhiên cười nham hiểm:

"Được chứ! Ta dẫn ngươi đi."

 

Loading...