CÓ MẸ Ở ĐÂY ! - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:41:37
Lượt xem: 741
5
Nỗi tự tin của mẹ ta là ở chiếc gối kia.
Trong gối còn hai lạng bạc vụn.
Là cha đưa cho bà trước khi chết.
Lúc đó mẹ ta cũng không để ý lắm, cha chỉ thở hổn hển từng hơi.
Lẩm bẩm nói rất lâu, bảo mẹ ta cầm bạc đi cầu xin tộc trưởng, nếu có thể xin được bia trinh tiết thì nửa đời sau coi như ổn định.
Mẹ ta cực kỳ chán ghét lời nói này của ông.
Lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ đàn ông c.h.ế.t rồi, phụ nữ liền không sống nổi? Phải thủ tiết cả đời?"
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cha ta: "Em không biết—"
Mẹ ta không nghe hết câu sau, đứng dậy bỏ đi.
Cha lại gọi ta đến, nắm tay ta: "Tâm Tâm năm nay năm tuổi rồi, sau này cha không còn nữa, ở nhà người khác, phải siêng năng một chút, ngoan ngoãn một chút, nếu bọn trẻ lớn hơn giành đồ của con, thì đưa hết cho chúng, biết chưa... Nếu có ai đánh con, thì ôm đầu, nói con... nói con biết lỗi rồi, nói, đại nhân tha mạng."
Trước kia không phải vậy.
Trước kia nếu ai cướp đồ của ta.
Cha đều nói: "Nói, là nhà ai? Dẫn cha đến đó."
Ông vốn là tú tài trong trấn, bọn trẻ thấy ông đến, tự nhiên chân tay bủn rủn.
Trong mắt cha ta còn rất nhiều rất nhiều điều muốn nói.
Không kịp dạy nữa rồi.
Ông nói: "Đừng khóc nữa, Tâm Tâm, con khóc, mẹ con cũng sẽ khóc."
Bây giờ cha đã biến thành một nấm mồ nhỏ.
Mà bây giờ ta cũng mới biết, bia trinh tiết, đó không phải là thứ muốn là có đâu.
Bia trinh tiết là thứ thể diện mà nhà giàu, gia đình quyền quý mới có.
Đó là thứ mà các góa phụ dùng tự do cả đời để đổi lấy cuộc sống no đủ và danh tiếng.
Mà người nghèo không cần.
Người nghèo coi trọng thực tế.
6
Qua ngày cúng thất đầu của cha.
Ngày hôm sau, các bậc trưởng lão trong tộc họp bàn.
Quyết định bán ta và mẹ tách biệt cho xong chuyện.
Việc này không hề kiêng dè ai.
Theo quy củ chính là như vậy.
Cha mẹ chồng làm chủ, anh chồng đứng ra, tìm người mua con dâu và cháu.
Chuyện này không có gì lạ.
Anh chồng nói người bán thịt ở làng sau c.h.ế.t vợ, còn có một người thợ rèn ở huyện bên cạnh đang hỏi mua.
Mẹ ta cãi lại vài câu, bị cha mẹ chồng sai người lôi xuống, trực tiếp nhốt lại.
Những lời lẽ sắc bén mà cha ta yêu thích trước mặt cha mẹ chồng lại biến thành bất hiếu bất kính.
Sự phản kháng của mẹ ta biến thành không an phận.
Ngày mẹ bị nhốt, bọn họ liền quyết định gả bà cho người bán thịt kia.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Còn ta, ta còn quá nhỏ, trước tiên nuôi ở nhà bác cả, đợi thêm hai năm nữa rồi tính.
Ta đến nhà bác cả.
Bác gái ném một chậu quần áo bẩn cứng đờ vào trước mặt ta:
"Trước tiên đi giặt quần áo đi."
Ta kéo chậu quần áo đến bên giếng, nước mùa thu lạnh buốt.
Tay vừa nhúng vào đã đỏ ửng lên.
Ta chưa bao giờ giặt quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-me-o-day/chuong-2.html.]
Một chậu quần áo ta giặt đến tối cũng không xong.
Ta đói quá.
Ta về nhà bác cả, bọn họ đều đang ăn cơm.
Bác gái hỏi ta: "Giặt xong chưa?"
Ta lắc đầu.
Bà ấy nhìn ta: "Vậy còn không mau đi giặt. Nhà chúng ta không nuôi người ăn không ngồi rồi."
Những lời nũng nịu kia ta không nói ra được trước ánh mắt đó.
Ta lại quay về bên giếng.
Đói quá, uống một ngụm nước giếng, lại càng đói hơn.
Trong bụng như có một cái miệng, không ngừng gặm nhấm.
Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được thế nào là đói.
Đến nửa đêm, ta vẫn chưa giặt xong, tay ta đau quá.
Ta cúi đầu nhìn miệng giếng tối om, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lúc này, một bàn tay đặt lên vai ta.
Là mẹ, tóc tai rối bù, đã trèo tường ra ngoài.
Bà "suỵt" một tiếng, đưa tay nắm lấy tay ta.
Nhấc chậu quần áo lên, "ầm" một tiếng đổ hết xuống giếng:
"Chúng ta đi."
7
Mẹ nghiến răng nghiến lợi đưa ta về nhà ngoại ban đêm.
Nhà ông bà ngoại ở huyện bên cạnh.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Xuyên đến đây một năm, nhà ngoại không có động tĩnh gì, mẹ ta chưa từng về thăm họ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng họ đã trở thành hy vọng duy nhất.
"Dù sao cũng là con ruột của mình."
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Giống như mẹ đối với con vậy, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không bỏ rơi con."
Chúng ta bước nhanh trên con đường nhỏ ven ruộng.
Đi một lúc, chân ta đau.
Mẹ liền ngồi xổm xuống cõng ta.
Lưng bà vừa rộng vừa mềm.
Vừa đi vừa đi, xung quanh càng lúc càng quen thuộc.
Bên này là mộ của cha.
Mẹ ta đi đến bên cạnh khu mộ tổ thì dừng lại.
Bà đặt ta xuống, lặng lẽ mò vào trong.
Một lúc sau, từ bên trong mò ra hai cái bánh ngô cứng ngắc.
Bà đưa cho ta một cái.
Tự mình cắn mạnh: "Cứng quá!"
Bà lại cắn mạnh, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống:
"Cha con chưa bao giờ để mẹ ăn bánh ngô cứng như vậy."
Mẹ ta quay đầu lại, nhìn nấm mồ đen sì sì kia.
Ta nhìn bà khóc, ta cũng khóc theo.
Bà lập tức lau nước mắt.
"Đi thôi." Bà ôm ta lên, "Trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ cho hai mẹ con chúng ta dung thân sao?"