Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÓ MẸ Ở ĐÂY ! - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:41:08
Lượt xem: 477

1

Lúc mới xuyên đến đây, mẹ ta khá coi thường cha.

Một tú tài nghèo, ngay cả tú tài cũng không phải.

Ăn cơm chóp chép miệng, đánh răng bằng tay, tối không rửa chân, nửa tháng không gội đầu.

Người như vậy, ngày thường mẹ ta không thèm nhìn.

Cho nên, đến ngày cha mất, mẹ cũng không hề đau buồn.

Chiếc quan tài mỏng manh bốn tấm hở ra những khe nứt, mẹ ta mặc đồ tang quỳ trên đất.

Bà làm theo trình tự, cúi đầu lạy.

Bên cạnh, hai bà thím cau mày chau mặt, lau nước mắt thở dài:

"Khổ thân, tuổi còn trẻ đã mất chồng... Chắc là đau lòng đến hồ đồ rồi, khổ sở đến nỗi không nói nên lời."

Lúc đó thân thể ta chỉ mới năm tuổi, nằm sấp trên đất len lén nhìn mẹ.

Đôi mắt cụp xuống của mẹ tràn đầy vẻ toan tính.

Mấy người khiêng cha ta đi.

Ta nhớ lúc ông bệnh nặng run rẩy nói chuyện với ta, đưa viên kẹo ông pha thuốc cho ta ăn.

Ta không nhịn được đứng dậy theo, một bà thím liền nhân cơ hội véo mạnh vào m.ô.n.g ta.

Ta khóc lớn.

"Khóc đi, khóc đi." Bà thím kia thở phào nhẹ nhõm, "Khóc ra sẽ ổn thôi."

2

Ta cùng mẹ đi đưa tang.

Nơi chôn cất cha ở đất tổ ngoài trấn.

Khắp nơi đều là những nấm mồ.

Nấm này chồng lên nấm kia.

Mộ tổ ở giữa là của đàn ông, xung quanh là của phụ nữ.

Ai sinh con trai thì được chôn gần phía trong hơn.

Lúc chúng ta quỳ xuống, một bà thím nói có thể đi cầu xin tộc dựng bia trinh tiết.

Mẹ ta lập tức thẳng lưng.

Mẹ nói không cần bia trinh tiết.

Bà thím kia thở dài: "Cái thứ tốt như vậy mà cô không cần? Đây không phải là thứ muốn là có đâu!"

Ta biết ý nghĩ của mẹ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cha đã mất, trong nhà còn ruộng vườn, còn cả một nhà đồ đạc cha tích cóp trước kia, dựa vào năng lực của bà, thế nào cũng sống được.

Nếu đồng ý dựng bia trinh tiết.

Thì sẽ bị nhốt trong cái sân cũ hai gian của tộc, ăn uống đều do người ngoài đưa vào, cả đời ở trong đó thêu thùa dệt vải, không thấy ánh mặt trời.

Cả đời coi như hủy hoại.

3

Kết quả chúng ta về nhà, lại phát hiện cả nhà loạn thành một đoàn.

Kẻ dắt trâu, người kéo chó, người bắt gà.

Hỗn loạn vô cùng.

Khắp nơi đều là tiếng la hét.

Nói tiền thuốc thang lúc cha ta ốm đau, tiền chuộc đất, còn có tiền nợ nần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-me-o-day/chuong-1.html.]

Mẹ ta quát các người làm gì vậy, nhưng không ai để ý đến bà.

Từ khi cha qua đời, dường như không ai nghe chúng ta nói nữa.

Đối với những người đó, đàn ông trong nhà này đã chết, không còn trụ cột, đồ đạc trong nhà đều là của tộc.

Hơn nữa còn đang nợ tiền, cần phải trả.

Dù có kiện lên quan phủ cũng nói được.

Mẹ ta tức giận, lao vào muốn giật lại đồ, bị người ta đẩy mạnh ngã xuống đất.

Bà vốn là người nho nhã.

Nói năng làm việc luôn điểm dừng, nuôi ta lớn đến chừng này, câu chửi thô tục nhất ta nghe bà nói cũng chỉ là nói với cấp dưới "Làm được thì làm, không làm được thì cút".

Vậy mà bây giờ lại chửi tục ầm ĩ.

Hôm đó là lần đầu tiên ta thấy mẹ nổi khùng.

Sau đó bị mấy cái tát tát ngã xuống đất, cả người choáng váng.

Ta đi đỡ mẹ, mẹ theo bản năng nắm chặt một chiếc gối mới, ta cũng nắm theo.

Người giật là con trai cả của nhị thúc, ta gần như bị nhấc bổng lên, ta đỏ hoe mắt nhìn hắn, mếu máo kêu:

"Anh, anh ơi—"

Cuối cùng hắn cũng mềm lòng, buông tay.

Đêm sau đám tang, đồ đạc trong nhà bị dọn đi gần hết.

4

Đợi mọi người đi hết.

Mẹ ta mới ngây người bò dậy từ dưới đất.

Bà đưa tay lau nước mắt cho ta.

Sửa sang lại quần áo.

Nghe thấy tiếng bụng ta kêu ùng ục, mẹ nói để mẹ đi kiếm đồ ăn cho con.

Bếp nguội lạnh, nồi cũng bị bê đi rồi, không còn một hạt gạo nào.

Chỉ còn lại một ít trấu vương vãi trong đống củi phía sau.

Mẹ ta không giỏi nhóm lửa.

Trước kia đều là cha làm.

Dùng đá lửa đánh rất lâu, cuối cùng cũng có lửa.

Kết quả vừa cho vào bếp, lửa lại tắt.

Lặp đi lặp lại mấy lần, mẹ ta bỗng nhiên đỏ hoe mắt, dùng sức chọc mạnh cây củi vào.

Được rồi, cái bát dùng làm nồi tạm thời lật úp.

Loay hoay đến nửa đêm, cuối cùng cũng đun sôi nước, cho trấu và rau dại vào.

Chúng ta mỗi người một ngụm.

Ta muốn nôn, nhưng lại rất đói.

Mẹ ta cau mày, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn cố uống hết nửa bát.

"Con cũng ăn đi, con còn đang tuổi lớn."

Bà lần đầu tiên hỏi ta: "Tâm Tâm, con có sợ không?"

Ta lắc đầu: "Mẹ, chúng ta phải làm sao?"

Mẹ nghiến răng: "Mẹ sinh con đều là tự mình đến bệnh viện. Dù sao cũng đi làm mấy năm, một mình nuôi con bao nhiêu năm, chữ mẹ biết còn nhiều hơn tiền bọn họ từng thấy, còn nuôi không nổi con sao? Đừng sợ, có mẹ ở đây."

 

Loading...