Cô Lao Công Số Khổ Nhất Trong Trò Chơi Kinh Dị - Series Má Ngô (P1) - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-15 05:20:35
Lượt xem: 313
Tôi hỏi: "Anh có cần tôi giúp gửi lời đến ông ấy không? Tôi có thể quay về hiện thực."
Mắt hắn bỗng sáng lên, lộ vẻ bối rối: "Xin cô lần sau lại đến. Tôi… tôi cần suy nghĩ xem phải nói gì…"
Hắn đẩy tôi ra ngoài.
Cánh cửa Phòng Bài đóng lại.
Ông chủ nhướn mày: "Cô biết phó bản đầu tiên cô dọn đã đánh giá thế nào không?"
Ông ta như giám khảo trong show tuyển chọn tài năng, kéo dài giọng nói để tạo kịch tính: "Điểm tuyệt đối!"
"Điểm tuyệt đối thì có thưởng gì không?" Tôi háo hức hỏi.
"Không có thưởng, thưởng chính là nụ hôn gió của tôi." Ông ta dùng con mắt độc nhất để nháy mắt một cái.
"Xin lỗi, không cần đâu." Tôi không cảm xúc bước vào phó bản tiếp theo. Có ông chủ thế này đúng là "may mắn."
Tên phòng - Cửu Vĩ.
[Người đời không muốn tin rằng minh quân biến thành hôn quân, nên đổ lỗi cho hồ ly bên cạnh ngài.]
[Khi họ g.i.ế.c c.h.ế.t cửu vĩ, triều đại này cũng chẳng khá lên chút nào.]
[Giờ đây, những người này sẽ xử lý thế nào đây?]
Tôi bước vào phó bản, thấy đình đài lầu các đều phủ đầy tuyết trắng.
Nhìn cây chổi thông thường trên tay, tôi thấy quét tuyết là sở trường của mình, nhưng dùng chổi này thì hơi khó khăn.
Cuối cùng tôi quyết định, đại lực tạo kỳ tích!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Ê! Ngươi vừa quét vào đuôi ta đấy!"
2
Tôi nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy một chiếc đuôi trụi lủi đang ngọ nguậy trong lớp tuyết trắng. "Xin lỗi, ta không biết đuôi của ngươi lại nằm trong đó."
Nó hỏi: "Cô là ai vậy? Bây giờ đâu phải thời gian để người chơi vào phó bản."
Tôi đáp: "Tôi là nhân viên lao công mới đến."
"Dọn dẹp?" Nó dường như có chút kinh ngạc.
Lúc này, một người tuyết ở phía xa cử động, một cái đầu cáo ló ra từ bên trong, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh: "Trò chơi của chúng ta từ khi nào lại có thêm một lao công? Thật kỳ lạ."
Để nó tin tưởng, tôi bước đến gần, lấy thẻ công việc ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-lao-cong-so-kho-nhat-trong-tro-choi-kinh-di-series-ma-ngo-p1/chuong-2.html.]
Nó ghé sát nhìn, sau đó nói: "Ta không biết đọc chữ. Chữ viết của loài người các cô quá phức tạp."
Tôi lại nói: "Xin lỗi."
Nó bối rối hỏi: "Cô đâu có làm sai chuyện gì, tại sao cứ xin lỗi mãi thế?"
"Có lẽ là thói quen." tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời, "đôi khi ta luôn lo sợ mình sẽ làm tổn thương người khác."
Đôi tai nó khẽ động, nó bước hẳn ra khỏi người tuyết, để lộ cái đầu lông lá cùng phần thân dưới đầy m.á.u thịt nham nhở.
"Ta thì chưa bao giờ lo sợ điều đó."
Tôi nhìn vào cơ thể của nó.
Nó nói: "Chỉ là lớp lông bị lột đi thôi. Ta đã báo thù rồi, lôi bọn chúng vào phó bản này để hành hạ một trận."
Tôi đáp: "Chắc là đau lắm nhỉ?"
"Tất nhiên." Nó gật đầu, "Nhưng giờ ta không còn cảm giác đau nữa. Đừng nói về ta nữa, hãy nói về cô đi."
"Tôi?" Tôi suy nghĩ một lát, "Cuộc sống của ta nhạt nhẽo như nước lọc, chẳng có gì đáng để kể."
Nó từng bước tiến lại gần, chín chiếc đuôi trồi lên từ tuyết trắng: "Ta rất tò mò, tại sao cô không sợ?"
Tôi hỏi: "Tại sao tôi phải sợ?"
Nó nói: "Mọi người chơi khi nhìn thấy ta đều sợ đến mức ngũ quan rối loạn. Họ nói ta xấu xí, ghê tởm, đáng sợ..."
Tôi ngẫm nghĩ: "Có lẽ là vì tôi thích xem phim kinh dị? Hồi nhỏ, bạn học dán đầy poster ban nhạc và thần tượng trong phòng, còn tôi thì dán hình quái vật, ma quỷ, yêu quái… Tôi luôn hy vọng chúng sẽ bước ra khỏi tranh để đánh mấy tên đầu gấu bắt nạt ta."
Nó gật đầu: "Vậy ước nguyện của cô có thành hiện thực không? Chúng có bước ra không?"
Tôi lắc đầu: "Chúng không bước ra, nhưng thầy giáo của tôi đã đứng ra trừng trị bọn đầu gấu."
Nó nói: "Tốt nhỉ? Trong cuộc đời của ta, dường như chưa bao giờ có ai giúp đỡ cả."
Tôi ngồi xổm xuống nhìn nó: "Vậy ngươi có cần ta giúp gì không?"
Nó nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: "Giúp ta đắp người tuyết đi. Dù mỗi lần phó bản mở ra đều bị phá hủy, nhưng ta thực sự rất thích những thứ trắng muốt này."
Thế là suốt cả ngày, chúng tôi cùng nhau đắp người tuyết, đủ kiểu dáng khác nhau.
Tôi hà hơi, cảm giác mệt mỏi len lỏi, nhưng cũng thấy rất vui vẻ.
Nó nói: "Được rồi, gần xong rồi. Cuối cùng nhờ cô một việc nữa, hãy chôn ta vào trong tuyết, ta muốn đi ngủ."
Khi tôi vùi nó vào lớp tuyết, nó chào tạm biệt: "Hẹn gặp lại lần sau, cô dọn dẹp đi."