Có Là Mơ Cũng Không Tha - 9,10: Hạ Tranh, mỗi lần em xuất hiện, có bao giờ thấy anh thân mật với người phụ nữ nào khác không?
Cập nhật lúc: 2025-02-17 04:10:25
Lượt xem: 1,500
9.
"Mơ ư?" Giang Mục Trầm khàn giọng.
"Giang Mục Trầm, tối nay anh trông thật ngon miệng!" Nói xong, tôi liền l.i.ế.m và cắn lên môi anh ấy: "Quả nhiên là ngọt."
Ánh mắt của Giang Mục Trầm trở nên sâu thẳm hơn: "Tôi là ai?"
"Giang Mục Trầm."
Tôi tiếp tục hỏi lại: "Vậy tôi là ai? Anh nhìn rõ mặt tôi chứ?"
"Hạ Tranh." Giang Mục Trầm hơi dừng lại: "Khuôn mặt của em đã in sâu trong đầu tôi rồi."
Tôi bật cười: "Tuyệt quá! Trả lời đúng rồi!"
Không nhịn được lại đặt thêm một nụ hôn lên môi anh ấy.
Giang Mục Trầm siết chặt cánh tay ôm lấy eo tôi, nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Không biết bao lâu trôi qua, Giang Mục Trầm rời khỏi môi tôi, nhẹ nhàng tựa trán vào tôi.
"Tối nay được không?" Giọng anh ấy vừa kiềm chế, vừa như một lời dụ dỗ.
Trong mơ chúng tôi vốn đã hôn đến mức không thể tách rời, thế mà anh ấy còn hỏi!
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, gật đầu: "Được."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Những nụ hôn ấm áp của Giang Mục Trầm rơi xuống gương mặt tôi...
...
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Không nhịn được mà lầm bầm: "Ồn quá!"
Ngay sau đó, một cánh tay rắn rỏi kéo tôi vào lòng, khiến mặt tôi áp sát vào lồng n.g.ự.c ấm áp, săn chắc của anh ấy.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán tôi.
Cảm giác chân thực này khiến tôi bừng tỉnh, vội vàng mở mắt.
Chậm rãi ngẩng đầu lên.
Giang Mục Trầm.
Tôi cẩn thận quan sát tình hình. Phát hiện đầu mình đang gối lên cánh tay anh ấy, còn tay thì đặt trên eo anh ấy.
Không chắc chắn lắm, tôi liền đưa tay sờ hai cái.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Tôi cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua. Những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập liên tục hiện lên. Cuối cùng cảnh tượng dừng lại ở khoảnh khắc tôi vì quá đau mà khẽ khóc, còn anh ấy luống cuống ôm tôi, dịu dàng dỗ dành…
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, tối qua tôi và anh không phải trong mơ, mà thực sự đã xảy ra chuyện đó.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nhanh chóng rời đi.
Tôi run rẩy rút tay về, cẩn thận nhấc đầu lên, khẽ cử động để dịch chuyển khỏi giường. Nhưng chân còn chưa kịp chạm đất đã bị một cánh tay siết lấy từ phía sau, kéo tôi trở lại.
Tôi lập tức ngã lên người ai đó.
"Chạy gì chứ?" Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ vang lên.
"Tôi... tôi đâu có chạy." Tôi cứng miệng chối cãi.
Giang Mục Trầm nheo mắt, nhếch môi cười nhẹ: "Sợ tôi?"
"Không... không có."
"Ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay là thứ bảy."
Do dự một lúc, tôi vẫn mở miệng hỏi: "Tối qua... chúng ta..."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
"Xảy ra đúng như em nghĩ. Hơn nữa, là em chủ động trước." Giang Mục Trầm thẳng thừng nói.
"Tối qua tôi tưởng là mơ..."
"Tôi thì tỉnh táo. Tôi biết mình đang làm gì." Anh ấy nhìn tôi chăm chú, giọng nói kiên định: "Em không cần lo, tôi nói được làm được. Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Tôi không có ý đó. Chỉ là anh..."
Giang Mục Trầm thấy tôi ấp a ấp úng, liền trầm ngâm hỏi: "Em không hài lòng với biểu hiện của tôi trong thực tế?"
Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Mục Trầm đã lật người, đè tôi xuống giường.
"Vậy để tôi thể hiện lại một lần nữa, lần này chắc chắn khiến em hài lòng!"
Bờ môi nóng rực của anh ấy dần dần rơi xuống bên cổ tôi, nhẹ nhàng cắn mút.
Cơ thể tôi mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức phản kháng…
...
Sáng thứ Hai đi làm, Tiểu Hồng nhìn vết đỏ trên cổ tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
"Cam Tử, có vẻ như bạn trai cậu rất yêu cậu đó, sợ người khác không biết cậu đã có chủ luôn nhỉ."
Tôi xấu hổ không dám thừa nhận: "Đừng nói bậy, bị chó cắn đấy."
"Là chó sói nhỏ hay cún con ngoan ngoãn đây?"
Dù biết ai đó hôm nay phải ra nước ngoài công tác một tuần, nhưng với kinh nghiệm lần trước bị phạt tiền, lần này tôi không dám nói lung tung.
"Cậu đừng hại tớ nữa. Sói nhỏ hay cún con đều không hợp với tớ. Chăm chỉ làm việc mới hợp."
Nói cũng lạ, suốt thời gian Giang Mục Trầm đi công tác, buổi tối tôi không còn mơ thấy anh ấy nữa.
Chẳng lẽ do khoảng cách quá xa, nên WiFi giữa tôi và anh ấy không kết nối được?
Còn hai ngày nữa là anh ấy về, khi đó phải bàn bạc lại chuyện này mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-la-mo-cung-khong-tha/910-ha-tranh-moi-lan-em-xuat-hien-co-bao-gio-thay-anh-than-mat-voi-nguoi-phu-nu-nao-khac-khong.html.]
...
Nửa đêm, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Nhìn đồng hồ, mới 3 giờ sáng.
Tôi sợ đến mức không dám lên tiếng, định lấy điện thoại gọi cảnh sát.
"Là tôi."
Bên ngoài vang lên giọng nói của Giang Mục Trầm.
10.
Tôi vội vàng mở cửa. Vừa mở ra, một luồng không khí lạnh lập tức ùa vào.
Không nhịn được mà rùng mình.
Giang Mục Trầm bước vào, sau đó đóng cửa lại.
"Tổng giám đốc, sao anh lại về sớm vậy?"
Giang Mục Trầm mở áo khoác đen ra, ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn xuống mà không cho tôi cơ hội từ chối. Rõ ràng đã hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng nụ hôn của Giang Mục Trầm vẫn khiến tim tôi đập loạn, mặt đỏ bừng.
Hôn xong, Giang Mục Trầm tựa đầu vào vai tôi.
"Anh đói rồi, có gì ăn không?"
"Chỉ có mì gói, được không?"
"Được."
Tôi để Giang Mục Trầm ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, còn mình vào bếp nấu mì. Đến khi tôi mang tô mì ra lại thấy Giang Mục Trầm đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Sợ anh ấy ngủ không thoải mái, tôi nhẹ nhàng vỗ vai đánh thức.
"Dậy đi, lên giường ngủ."
Giang Mục Trầm mở mắt, ngoan ngoãn để tôi nắm tay dắt vào phòng ngủ.
"Ngủ với anh."
Ánh mắt anh dịu dàng đến mức tôi không thể từ chối.
Vừa nằm xuống, tôi đã bị Giang Mục Trầm kéo vào lòng.
...
Sáng hôm sau tôi thức dậy, Giang Mục Trầm đã rời đi.
Điện thoại có tin nhắn từ anh ấy.
"Anh có việc gấp phải xử lý. Tối nay anh lại qua."
Tôi vui vẻ thức dậy, rửa mặt thay đồ. Vừa đến công ty, tôi đã thấy một phần đồ ăn đặt trên bàn làm việc.
Mở ra xem, là bữa sáng và cà phê.
Tiểu Hồng ghé sát lại, cười đầy ẩn ý: "Bạn trai cậu đúng là... tặc tặc tặc..."
Tôi đắc ý mỉm cười.
Đến giờ trà chiều, lại có shipper mang đồ đến.
"Cô Hạ, đây là phần trà chiều bạn trai cô đặt cho cô."
Lần này, cả phòng kế hoạch đều có phần. Mọi người nhao nhao đòi gặp bạn trai tôi, nhưng tôi đều khéo léo từ chối.
Gần hết giờ làm, quản lý đột nhiên thông báo có một dự án cần hoàn thành gấp trong tối nay, yêu cầu chúng tôi tăng ca.
Tôi đành nhắn tin cho Giang Mục Trầm, người đang chờ sẵn dưới bãi đậu xe.
"Chưa về được, sếp bắt bọn em tăng ca làm gấp một kế hoạch."
Trong lúc cả phòng kế hoạch đang căng thẳng làm việc, Giang Mục Trầm lại đường hoàng bước vào.
Quản lý hoảng hốt: "Giang tổng?"
Mắt tôi sáng lên, cứu tinh đến rồi!
"Các cô cậu đang làm kế hoạch? Khoảng bao lâu nữa có thể hoàn thành?"
Quản lý: "Với tiến độ hiện tại, chắc cần khoảng 3 tiếng."
Giang Mục Trầm liếc nhìn đồng hồ: "Không được, tăng ca lâu quá."
Giang Mục Trầm, anh bây giờ chính là thần hộ mệnh của tôi!
"1 tiếng, tôi muốn thấy kế hoạch!"
Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn anh ấy.
Vẻ mặt Giang Mục Trầm vẫn thản nhiên. Anh không muốn chờ thì có thể không chờ mà! Anh làm thế này là sao hả?
Nắm tay tôi đột nhiên siết chặt lại.
Sau khi Giang Mục Trầm ra lệnh, cả phòng như bật chế độ tăng tốc, ai cũng gấp gáp làm việc.
Cuối cùng, đúng một tiếng sau, kế hoạch được hoàn thành.
"Tan làm." Giang Mục Trầm lên tiếng.
Mọi người thở phào, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về.
Anh theo tôi về nhà.
Vừa vào cửa, tôi liền nằm dài ra ghế sofa. Giang Mục Trầm ngồi xuống bên cạnh, làm chiếc sofa vốn không lớn lại càng chật hơn.
Anh bật cười: "Mệt rồi?"
Tôi lườm anh một cái: "Tổng giám đốc, anh còn chỉ thị gì nữa không?"
Giang Mục Trầm đưa tay xoa đầu tôi, như đang dỗ dành một chú cún nhỏ đang giận dỗi.
"Hạ Tranh, mỗi lần em xuất hiện, có bao giờ thấy anh thân mật với người phụ nữ nào khác không?"