Có Là Mơ Cũng Không Tha - 3,4,5: Hạ Tranh, nếu nước này không có tác dụng, cô sẽ phải trả giá!
Cập nhật lúc: 2025-02-17 04:08:36
Lượt xem: 1,480
3.
"Cô hãy đốt lá bùa này, sau đó hòa tro vào nước và cho đối phương uống, vấn đề sẽ được giải quyết. Chi phí lần này là 500 tệ."
Đạo sĩ đúng là đạo sĩ, nhảy nhót lắc lư mười phút trong nhà tôi rồi đưa tôi một tấm bùa.
Mấy người trong giới này đúng là nói chuyện và thao tác có quy trình giống nhau thật đấy.
Tôi nhận lấy tấm bùa: "Đạo sĩ, ngoài cách uống nước bùa này còn cách nào khác không?"
Bắt Giang Mục Trầm uống nước bùa đồng nghĩa với việc tôi phải tiếp cận anh ta, mà với trí thông minh của anh ta, tôi rất dễ bị lộ.
Đạo sĩ xoa cằm: "Không còn cách nào khác."
...
Đêm đến, tôi lại bước vào giấc mơ của Giang Mục Trầm.
Lần này, Giang Mục Trầm và Tô Chỉ Chỉ cùng ngồi trên giường, vẻ mặt hai người trông như đang đợi tôi xuất hiện.
Vừa thấy tôi, Tô Chỉ Chỉ lập tức biến mất.
"Hai người hôm nay có hứng thú thế nhỉ? Chỉ định trò chuyện thôi à? Có chuyện gì không vui sao?"
Giang Mục Trầm đứng dậy, tiến đến gần tôi: "Bộ đồ ngủ của cô hôm nay gợi cảm đấy."
Tối nay tôi cố tình mặc một chiếc váy ngủ lụa dây mảnh.
Bình thường tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ in hình Crayon Shin-chan yêu thích của mình, nhưng vì sợ Giang Mục Trầm dựa vào chi tiết này để lần ra tôi, tối nay tôi cố tình thay đổi phong cách để đánh lạc hướng anh ta.
Không lẽ anh ta định…
Giang Mục Trầm cúi đầu, ghé sát tai tôi thì thầm: "Cô là nhân viên công ty tôi đúng không?"
Một câu nói của Giang Mục Trầm khiến tôi đứng hình tại chỗ.
Anh ta tiếp tục thì thầm: "Quả nhiên, cô trúng kế rồi!"
Nói xong liền thẳng lưng, khoanh tay trước ngực, cười khẽ.
Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại.
Quả nhiên một người bình thường như tôi không thể đấu lại ông trùm thương trường thành tinh như anh ta.
Tôi cố gắng giữ vững tinh thần: "Thì sao nào, nhân viên Tập đoàn Giang Thị ít nhất cũng ba ngàn người, tôi không tin anh có thể tìm ra tôi."
Giang Mục Trầm ngồi lại giường, nhàn nhã nói: "Chờ xem!"
Tôi thầm nghĩ: Mai tôi nhất định phải tìm cách để anh uống nước bùa, tôi xem anh còn dám tìm tôi không!
Nhưng nghĩ đến chuyện bị lừa, tôi vẫn chưa nguôi giận. Đây là trong mơ, tôi cũng chẳng còn gì để sợ nữa.
Giang Mục Trầm vẫn chăm chú quan sát tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từ từ cởi áo khoác ngoài của váy ngủ, chậm rãi tiến đến gần, sau đó nhẹ nhàng chạm ngón tay vào lồng n.g.ự.c anh ta.
"Còn nhiều thời gian lắm, hay là chúng ta làm gì đó đi?"
Giang Mục Trầm đứng dậy, cầm lấy một lọn tóc của tôi rồi xoắn nhẹ trong tay, giọng trầm thấp: "Cô muốn chơi gì?"
Tôi nở nụ cười mê hoặc, mạnh dạn chạm nhẹ vào tai anh ta: "Chơi trò người lớn."
Giang Mục Trầm giữ lấy tay tôi: "Được thôi!"
Anh ta cúi đầu, chậm rãi áp sát tôi.
Không hiểu sao khi gương mặt điển trai của anh ta càng lúc càng gần, tôi lại đơ ra, không biết phải làm sao.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cuối cùng sợ hãi nhắm chặt mắt.
Đợi một lúc, giọng nói trầm khàn của Giang Mục Trầm vang lên, khiến tôi lập tức hối hận vì hành động trêu chó vừa rồi.
"Nhìn gần mới thấy, trên n.g.ự.c cô có một nốt ruồi nhỉ?"
Tôi giật mình, vội vàng ôm lấy n.g.ự.c mình, hoảng hốt lùi lại một bước.
Giang Mục Trầm nhìn chằm chằm vào tôi, khóe môi nhếch lên cười: "Chờ đi! Tôi sẽ tìm cô ngoài đời thực."
Tôi vội vàng quay lưng lại: "Anh là đồ lưu manh!"
"Với lại… một khuôn mặt mờ ảo mà cố tình làm trò trước mặt tôi, tôi không có hứng thú."
Giờ tôi đã hiểu, ông trùm này tôi không thể chọc vào được. Vì để tránh anh ta tích tụ oán hận với tôi do lâu ngày không được giải tỏa, ngày mai tôi nhất định phải khiến anh ta uống nước bùa!
...
Sáng hôm sau, tôi cầm theo lá bùa đến công ty thật sớm. Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều cách để ép Giang Mục Trầm uống nước bùa.
Nhưng cuối cùng tôi phát hiện… không có cách nào khả thi cả.
Tôi muốn phát điên!
Gào thét, vặn vẹo, bò trườn một cách kỳ dị, lăn lộn, co giật, rùng mình rít gào, phân liệt, động tác vặn vẹo điên loạn…
Điên đúng là có tác dụng thật, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một cách hoàn hảo.
Tôi lao đến trước máy tính, thao tác một hồi, sau đó vội vàng chạy đến phòng trà nước đốt lá bùa và pha vào nước.
Tay trái cầm một ly nước đục ngầu, tay phải ôm chặt chiếc iPad, tràn đầy tự tin đi thẳng đến văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất.
"Xin lỗi, tổng tài vẫn chưa đến công ty." Thư ký Mạnh mỉm cười chuyên nghiệp nói với tôi.
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ.
9 giờ 10 phút.
Một tổng tài tập đoàn lớn mà lại không có chút khái niệm thời gian nào? Đi làm muộn mà không ai quản được à? Không thể áp dụng nội quy công ty với anh ta sao?
Tôi lịch sự cười với thư ký Mạnh: "Tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp tổng tài, tôi có thể đợi anh ấy ở đây không?"
Thư ký Mạnh gật đầu mỉm cười.
Thế là tôi cứ đứng ở cửa văn phòng tổng tài, tay cầm ly nước đã bắt đầu phân tầng... phần trên trong veo, phần dưới toàn cặn bã lắng xuống.
Nghĩ đến chuyện sắp đối mặt, bụng tôi bắt đầu đau quặn.
Vội vàng đưa ly nước và iPad cho thư ký Mạnh giữ hộ, chạy đi vệ sinh.
Vừa trở lại, thư ký Mạnh liền nói: "Giám đốc Giang đến rồi, anh ấy bảo cô vào văn phòng tìm anh ấy."
Tôi cầm ly nước, đứng trước cửa phòng, hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay gõ cửa.
"Vào đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-la-mo-cung-khong-tha/345-ha-tranh-neu-nuoc-nay-khong-co-tac-dung-co-se-phai-tra-gia.html.]
Tôi đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, thận trọng thò đầu vào trong nhìn trước.
Văn phòng của ông trùm đúng là rộng rãi, sáng sủa hơn tôi tưởng. Tuy chỉ trang trí hai màu đen trắng đơn giản nhưng vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Giang Mục Trầm ngồi ở phía xa, sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, cúi đầu viết gì đó.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn anh ta gần đến vậy ngoài đời thực.
Không hiểu sao, tôi lại thấy… anh ta phát sáng. Một ánh sáng thần thánh, không thể xâm phạm.
Đẹp trai đến mức muốn đoạt mạng!
Tôi ngây người, đứng yên tại chỗ.
Giang Mục Trầm ngước mắt: "Đứng đó làm gì? Qua đây."
"Ồ."
Tôi giật mình, lúc này mới nhận ra ánh sáng trên người anh ta chỉ là ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính mà thôi.
Suýt nữa thì bị sắc đẹp của anh ta làm lú rồi!
Nhanh chóng đóng cửa lại, tôi bước đến trước bàn làm việc.
Giang Mục Trầm dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi cảm thấy hô hấp khó khăn.
Thấy tôi lúng túng, anh ta khẽ cười: "Biết sợ rồi à? Định tự thú chưa?"
Nghe vậy, chân tôi mềm nhũn suýt quỳ xuống.
"Hạ Tranh, phòng Kế hoạch."
Giang Mục Trầm dựa người vào lưng ghế, ung dung hỏi: "Cô định giải quyết chuyện giữa chúng ta như thế nào?"
Tôi đặt ly nước trong tay lên bàn làm việc: "Dùng ly nước này."
5
Giang Mục Trầm liếc qua ly nước trên bàn.
"Giám đốc, về chuyện giữa chúng ta, tôi đã chuẩn bị một bản báo cáo PPT. Anh có thể vừa xem, tôi sẽ vừa giải thích."
Lông mày Giang Mục Trầm hơi nhướng lên, rõ ràng là có hứng thú: "Vậy bắt đầu đi."
Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu.
Tôi hắng giọng: "Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu một chút."
"Tôi tên Hạ Tranh, là nhân viên phòng Kế hoạch của tập đoàn Giang Thị. Khoảng hai tuần trước, sau khi tôi ngủ say, không hiểu sao lại tiến vào giấc mơ... mộng xuân của anh."
"Mỗi lần tôi xuất hiện trong giấc mơ của anh, chuyện tốt giữa anh và cô ấy đều bị tôi cắt ngang. Cô ấy cũng sẽ lập tức biến mất. Đồng thời, tôi phát hiện ra sau khi tỉnh dậy, anh không nhớ được gương mặt của tôi."
"Nhưng tôi thì khác, khuôn mặt tuấn mỹ của anh, tôi có muốn quên cũng không thể."
Giang Mục Trầm lập tức quét qua tôi một ánh nhìn sắc bén.
Tôi mặt dày tiếp tục: "Cắt ngang chuyện tốt của anh đương nhiên là lỗi của tôi. Anh tức giận với tôi, tôi đáng phải chịu. Nhưng tôi lại không biết điều, trong mơ còn cố tình đối đầu với anh, khiến anh càng thêm giận dữ. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh một điểm, con người trong mơ không phải là tôi thực sự, ngoài đời tôi luôn kính trọng anh vô cùng."
"Trong mơ có thể là do bị ảnh hưởng bởi yếu tố không xác định nào đó, tôi mới lớn gan đến vậy mà hết lần này đến lần khác trêu chọc... à không, khiêu khích anh. Mỗi lần tỉnh dậy tôi đều vô cùng hối hận. Nhưng vì sợ hãi, tôi mãi không dám xuất hiện để xin lỗi anh."
Tôi cẩn thận hỏi: "Giám đốc, anh có thể hiểu được tâm trạng rối rắm đó của tôi không? Anh có thể rộng lượng tha thứ không?"
Giang Mục Trầm không trả lời.
Không nhận được phản hồi, tôi lúng túng nói tiếp: "Để giải quyết vấn đề tôi vô cớ xâm nhập giấc mơ của anh, tôi đã bỏ ra số tiền lớn để mời một vị đại sư nổi tiếng. Ông ấy đã đưa cho tôi một lá bùa và bảo tôi đốt thành tro rồi hòa vào nước cho anh uống."
Tôi cung kính dùng cả hai tay đẩy nhẹ ly nước về phía anh ta: "Đây chính là nước đã hòa bùa, chỉ cần giám đốc uống vào, từ nay tôi sẽ không còn xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa."
Giang Mục Trầm không có động tĩnh gì, chỉ hỏi ngược lại: "Cô chắc chắn rằng tôi uống ly nước này thì vấn đề sẽ được giải quyết?"
Tôi vỗ n.g.ự.c cam đoan:
"Tôi đảm bảo! Vị đại sư này rất có tiếng trong làng tôi, tôi đã phải nhờ đến mối quan hệ từ mẹ tôi, dì họ của mẹ, cháu gái của dì, bạn trai của cháu gái dì, em trai của bạn trai, bạn gái của em trai, và cuối cùng là mẹ của cô bạn gái ấy mới tìm được ông ta."
"Giám đốc, tôi chỉ xin anh một chuyện, nếu anh uống nước bùa này, vậy chuyện tôi vô lễ với anh trong giấc mơ... có thể cho qua được không?"
Giang Mục Trầm liếc tôi một cái, chậm rãi cầm lấy ly nước, xoay nhẹ trong tay: "Không phải thuốc độc chứ?"
"Tôi đâu dám hạ độc anh! Tôi còn chưa sống đủ đâu!"
"Tại sao tôi phải tin cô mà ngoan ngoãn uống nước này? Trong mơ, thái độ của cô với tôi rất ngang ngược đấy."
Tôi suýt nữa phun máu: "Giám đốc, tôi đã nói rồi, trong mơ không phải con người thật của tôi! Người mà anh đang thấy lúc này mới là tôi, một nhân viên nhỏ bé vừa kính trọng vừa sùng bái anh hết lòng."
"Vậy sao?"
Tôi ngước mắt lên, tỏ vẻ oan ức: "Xin trời cao làm chứng, phân rõ thật giả!"
Giang Mục Trầm nhíu mày: "Hơi quá rồi đấy!"
Tôi lập tức sửa lời: "Xin lỗi!"
Giang Mục Trầm: "…"
Tôi: "Giám đốc, anh chưa nói 'không sao'."
Giang Mục Trầm nắm chặt tay, trông như đang cố nhịn điều gì đó.
"Giám đốc, hay để tôi uống một ngụm trước thể hiện thành ý?"
Không hề do dự, Giang Mục Trầm liền đưa ly nước cho tôi.
Tôi nhận lấy, tiện tay lắc nhẹ, nước trong ly lập tức trở nên đục ngầu.
Vừa định chần chừ, Giang Mục Trầm đã lên tiếng: "Uống đi!"
Tôi nhanh chóng uống một ngụm: "Không sao đâu, Giám đốc uống đi!"
Lần này, Giang Mục Trầm không cầm ly nước nữa.
"Giám đốc, nếu anh không uống, đừng trách tôi mỗi đêm lại đến cắt ngang…"
"Câm miệng!" Giang Mục Trầm cắt ngang lời tôi, cầm ly nước uống sạch.
Cuối cùng, anh ta mạnh tay đặt chiếc ly xuống bàn, phát ra tiếng "cộp" vang dội.
"Hạ Tranh, nếu nước này không có tác dụng, cô sẽ phải trả giá!"
Tối hôm đó, tôi chìm vào giấc ngủ yên bình…
Và rồi kinh hãi nhìn cảnh Giang Mục Trầm và Tô Chỉ Chỉ đang quấn lấy nhau trên giường.