Có Là Mơ Cũng Không Tha - 11,12: Bây giờ luôn sao? Trễ quá rồi, em còn chưa kịp thu dọn đồ đạc.

Cập nhật lúc: 2025-02-17 04:10:56
Lượt xem: 1,212

11.

Không ngờ Giang Mục Trầm lại đột nhiên hỏi như vậy, càng không ngờ anh ấy lại không biết người phụ nữ thân mật với mình là ai.  

Tôi ngồi thẳng dậy, hỏi: "Anh cũng không nhìn rõ mặt đối phương sao?"

"Ừm, không nhìn rõ. Nhưng trong giấc mơ, anh cứ thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy..." Giang Mục Trầm nghiêm túc nói, nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng anh ấy.  

Nhìn bộ dạng đáng yêu này của anh ấy, tôi bật cười.  

"Nhìn là biết tổng giám đốc đại nhân siêu yêu cô ấy. Mỗi lần bị tôi cắt ngang là giận ra mặt luôn." 

Tôi tiếp tục nói: "Người tôi thấy là Tô Chỉ Chỉ, cô Tô."  

"Tô Chỉ Chỉ? Anh không biết người này." Giang Mục Trầm khẳng định chắc nịch.  

"Sao anh có thể không biết cô ấy được? Cô ấy chẳng phải bạch nguyệt quang của anh sao? Các tạp chí giải trí đều viết thế mà."  

"Có thể từng gặp, nhưng chắc chắn không quen. Ngày mai anh sẽ bảo luật sư kiện hết đám tạp chí lá cải đó." 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Trời ạ, có phải tôi đã nói sai điều gì không?  

Đầu óc tôi giờ loạn hết cả lên.  

"Tuần đó anh giận dữ mất ngủ, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt cô ấy."  

Giang Mục Trầm đột nhiên nâng mặt tôi bằng cả hai tay: "Gương mặt vốn mơ hồ đó đã biến thành em. Suốt một tuần, trong mơ chỉ toàn là em."

Tôi hoàn toàn hóa đá.  

"Đêm đó ở khách sạn, chúng ta thật sự đã ở bên nhau. Sau đó em không còn xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa. Khi anh ra nước ngoài, em cũng không xuất hiện. Đêm qua, chúng ta ngủ cùng nhau, em vẫn không vào giấc mơ của anh."  

Giang Mục Trầm nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.  

"Em dễ dàng bước vào giấc mơ của anh như vậy... Anh nghĩ, em chính là định mệnh của anh."  

Tôi hóa đá lần hai.

Nhìn bộ dạng của tôi, Giang Mục Trầm bật cười, dùng mũi cọ nhẹ vào mũi tôi.  

“Sao thế? Không thích anh nói vậy, hay không thích anh?"

Tôi vội vàng lên tiếng: “Không phải! Em thích..."

Giang Mục Trầm lại hôn nhẹ lên môi tôi.  

“Vậy từ giờ, chúng ta là người yêu."

“Em có thể chứ?"

Tôi không chắc chắn lắm, dù sao thân phận hai chúng tôi cách biệt quá lớn.  

“Đừng nghi ngờ. Em là người đầu tiên khiến anh mất kiểm soát."

Mắt tôi sáng lên, đưa tay quàng qua cổ anh, hôn lên má anh một cái: “Mất kiểm soát? Như thế này sao?"

Lại đặt một nụ hôn lên môi anh.  

“Xem ra em vẫn chưa mệt lắm..." Giang Mục Trầm bế bổng tôi lên, bước về phía phòng ngủ.  

Trong khoảnh khắc thân mật, tôi bỗng nhớ ra mình vẫn chưa chính thức trả lời anh ấy.  

"Khoan đã!" 

"Giang Mục Trầm, em có chuyện muốn nói!"  

Tôi cố gắng thở dốc, gọi anh.  

Anh dừng lại, đôi mắt đầy khát vọng nhìn tôi.  

"Giang Mục Trầm."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-la-mo-cung-khong-tha/1112-bay-gio-luon-sao-tre-qua-roi-em-con-chua-kip-thu-don-do-dac.html.]

"Anh cũng là định mệnh của em."

12.

Từ khi xác lập quan hệ, cuộc sống của phòng kế hoạch trở nên khổ không tả xiết.  

“Cam Tử, vừa rồi quản lý lại thông báo phải tăng ca. Tớ cá là tổng giám đốc chắc chắn sẽ lại xuất hiện để ép chúng ta hoàn thành nhanh hơn.”

Đồng nghiệp bên cạnh gật đầu đồng tình.  

“Không biết phòng kế hoạch chúng ta đã đắc tội gì với tổng giám đốc. Tăng ca vốn đã cực khổ, còn phải chịu áp lực lớn như vậy."

“Đúng đó, đúng đó. Có ai quản nổi tổng giám đốc không đây!"

“…”

Giang Mục Trầm mặt lạnh lùng bước vào giữa những tiếng oán thán.  

“Hôm nay mất bao lâu?"

Quản lý: “Hai tiếng."

Giang Mục Trầm: “Bốn mươi phút."

Cả phòng kế hoạch phẫn nộ nhưng không dám nói gì, đồng loạt nhìn quản lý cầu cứu.  

Quản lý chỉ có thể bất lực.  

“Tổng giám đốc!" Tôi tức giận đứng dậy.  

Giang Mục Trầm không dám nhìn thẳng vào tôi: “Chuyện gì?"

“Anh ra ngoài với em một lát, em có chuyện cần báo cáo."

Giang Mục Trầm đứng dậy, chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nói: “Cho em năm phút."

“Không cần, hai phút là đủ."

Hai phút sau, tôi quay lại chỗ ngồi.  

Giang Mục Trầm cũng theo sau bước vào.  

“Khụ khụ, hai tiếng sau nộp báo cáo."

Vừa nghe xong, cả phòng kế hoạch vỡ òa vui sướng.  

Tiểu Hồng: “Cam Tử, cậu cũng quá lợi hại đi! Cậu đã nói gì với tổng giám đốc vậy? Chỉ hai phút thôi mà anh ấy đã đổi ý?"

“Đối phó anh ấy, tớ chỉ cần một câu thôi.”

“Trời ơi, là câu gì?"

“Bí mật."

13.

Về đến nhà, tôi ngồi trên đùi Giang Mục Trầm, cười tít mắt nhìn anh.  

Giang Mục Trầm đưa tay nhéo má tôi: “Hài lòng chưa?"

Tôi gật đầu liên tục: “Ưm ưm ưm ưm."

“Vậy thì dọn sang ở cùng anh đi. Nhà em thật sự quá nhỏ."

Từ sau khi xác lập quan hệ, mỗi đêm Giang Mục Trầm đều đến căn hộ thuê nhỏ bé của tôi, thực sự là quá thiệt thòi cho vị đại gia này rồi.  

“Bây giờ luôn sao? Trễ quá rồi, em còn chưa kịp thu dọn đồ đạc."

Giang Mục Trầm nhìn sắc trời: “Đúng là hơi trễ thật. Vậy thì trước tiên theo anh về đi đã."

(Hoàn).

Loading...