Cơ hội cuối cùng - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:41:40
Lượt xem: 1,782
Trong ánh mắt sửng sốt của tôi, anh ta lại thò tay vào túi lấy ra chứng minh thư: “không mang theo thẻ cảnh sát. Đây là thẻ căn cước của tôi. Nhìn đi, Bùi, Nhiên. Không phải là c.ô.n đ.ồ."
14
Bùi Nhiên cất chứng minh thư của mình đi.
Tôi thận trọng chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng của anh ta: “Sao anh không mặc đồng phục cảnh sát”.
Bùi Nhiên dịu đi: "Tôi đang làm nhiệm vụ."
Tôi vẫn còn sợ hãi: "Nhưng anh đến một mình ..."
Bùi Nhiên hung dữ nhìn tôi, rõ ràng rất không hài lòng với tôi, nghiến răng nghiến lợi:
"Đó là bởi vì một người phụ nữ đã gọi cảnh sát và nói rằng cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt của tên tội phạm, cô ta vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, tôi tình cờ là cảnh sát ở gần khu vực này nhất."
Tôi thầm nghĩ anh ta chính là người có kia, anh ta đừng lại gần tôi có được không.
Nói xong, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra điều gì đó, nhìn tôi giận dữ và nói một cách không khách sáo: “Vậy, tên tội phạm mà cô nói đến là tôi? Cô còn không phân biệt được đâu là kẻ trộm, còn bắt trộm như người khác? Cô bị bệnh sao? Giáo viên có dạy cô chỉ thực hiện hành động dũng cảm khi cô chắc chắn về sự an toàn của bản thân chưa? Khi nào cục cảnh sát tổ chức một buổi thuyết trình về kiến thức an toàn, tôi nhất định sẽ mời cô đi ngồi ở hàng đầu tiên..."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nghe có vẻ như đó là sự thật. Làm sao tôi dám bắt bẻ, vì quá sợ hãi nên tôi đã buông viên gạch ra. Tôi chộp lấy cây kéo trên bàn và tránh xa anh ta.
"Cho đến khi cảnh sát đến, tôi sẽ không tin lời của anh."
Anh ta chỉ cho tôi xem chứng minh thư của anh ta, tôi không thấy thẻ cảnh sát. Huống chi, khi cảnh sát làm nhiệm vụ, sẽ có không dưới hai người. Chỉ có n.g.ố.c mới tin anh ta.
“Ừ.” Bùi Nhiên bất đắc dĩ lên tiếng.
Thấy vậy tôi thực sự sợ anh ta, anh ta bước trở lại cửa và đứng tại chỗ.
Chẳng mấy chốc, tôi thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa, hai cảnh sát bước xuống xe. Tôi nghe họ gọi anh ta: "Đội trưởng."
Sự thật đã chứng minh rằng anh ta là cảnh sát
Tôi thật lòng xin lỗi. Nghi oan cho người tốt không nói, còn mắng anh ta là c.ô.n đ.ồ .
15
Một tuần sau, tôi gặp lại Bùi Nhiên.
Tôi vừa nhận lại được chiếc váy order của khách.
Tôi ghé quá ăn trong thị trấn, chỉ ăn hai miếng và đã sẵn sàng về nhà.
Khi trả tiền, một con lợn muối đặt tay lên vai tôi. Tôi quay lại, ba người say đến mức không biết phép lịch sự là gì, đang nhìn tôi ác ý. Tôi bình tĩnh lùi lại hai bước: “Bạn trai tôi đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại.”
Tên cầm đầu cười tục tĩu và tia tôi từ trên xuống dưới: "Em gái nhỏ, anh theo dõi em đã lâu rồi, em cũng không có bạn trai, đêm nay anh là bạn trai của em."
Tôi quay người bỏ chạy.
Trên thế giới này, luôn có những người lợi dụng say xỉn để làm điều xấu.
Tôi mặc váy, đi giày cao gót, mới đi được hai bước đã trẹo chân, lấy điện thoại ra: "Nếu anh còn tới đây, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Một số người xung quanh nhìn về phía này, bọn họ vẫy cho người ta đi: "Đừng nhìn, không có gì đâu, đôi tình nhân trẻ tuổi đang cãi nhau thôi."
Tôi đang tính nói cho mọi người biết chuyện thì đột nhiên có ai đó bảo vệ tôi sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-hoi-cuoi-cung/phan-5.html.]
Người anh hùng từ trên trời rơi xuống này cao hơn tôi một cái đầu, anh ấy đá bay tên c.ô.n đ.ồ ra xa hai mét.
Bùi Nhiên đứng thẳng, đồng phục cảnh sát cũng thẳng tắp.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ trịch thượng, với đường quai hàm rõ ràng.
Trên đường đi làm về, tôi gặp phải tôi bị mấy tên c.ô.n đ.ồ kia níu kéo.
“Thật trùng hợp.” - Tôi mỉm cười.
Anh ấy hỏi tôi, "Tại sao cô luôn đi thang thang vào ban đêm?"
Không chịu thua kém, tôi vặn lại: “Anh cũng vậy phải không?”.
Bùi Nhiên ngậm miệng lại. Tương đối im lặng, không khí tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Không ai nói gì nữa.
16
Khi tôi hoàn thành biên bản tại sở cảnh sát thì trời đã khuya, tôi khập khiễng về nhà.
"Bùi Nhiên, xin anh tránh xa tôi ra một chút, người không không biết lại tưởng rằng tôi dẫn anh trai đi cướp."
Bùi Nhiên mỉm cười: "Đây là cách cô Cẩn nhiệt tình đối xử với người cứu mình sao?"
Nhìn nhau hồi lâu, anh ấy bước đến bên tôi khuỵu gối xuống: “Lên đi, tôi cõng cô về”.
Nghĩ đến việc mình vừa trêu chọc anh ấy, tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì lòng tốt bất ngờ của anh. Để tránh ngượng ngùng, tôi từ chối:
"Không, cám ơn."
Ngay khi tôi quay lại và bước thêm một bước, tôi đã cười toe toét trong đau đớn. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay đầu lại và nằm trên lưng anh ấy.
Vừa đi, tôi có thể ngửi thấy rõ mùi sữa tắm trên người Bùi Nhiên, hương hoa dành dành dịu dàng, sảng khoái và sạch sẽ.
Trên ghế sô pha, Bùi Nhiên quỳ một chân xuống, bôi thuốc lên mắt cá chân cho tôi.
Hai tay anh ôm chân tôi, anh cao to nhưng động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng.
"Được rồi." - Bùi Nhiên ngước nhìn tôi với nụ cười lạnh như băng trên mặt.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, cao hơn anh một chút. Giờ phút này Bùi Nhiên gần tôi như vậy, đột nhiên tôi va phải ánh mắt của anh, Bùi Nhiên cũng sửng sốt trong chốc lát.
Anh ấy thực sự khá ưa nhìn.
Tôi thu chân lại, giấu đi sự kinh ngạc trong mắt: "Cám ơn."
“Cô Cẩn.” Bùi Nhiên nhìn tôi và đột nhiên nói.
“Sao vậy?” - Tôi đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng anh gọi.
"Cô trông đẹp hơn khi không đeo kính."
Tôi không kịp phản ứng trong một lúc, và trái tim tôi đột nhiên lỡ nhịp.
"Cảm ơn."
Tôi cười và nói: "Tôi không đeo kính nhìn anh, tôi cũng thấy anh đẹp trai."