Cô Giáo Tôi Mê Tiểu Thịt Tươi Đến Tiêu Đời - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-03-12 12:56:06
Lượt xem: 4,431
Phía dưới bài đăng của ả ta, ngày càng có nhiều bình luận tiêu cực, chất vấn ả có phải kiểu giáo viên "thích nam sinh, ghét nữ sinh" hay không.
Ả ta không đáp lại bất kỳ bình luận nào.
Tôi nheo mắt, khẽ mỉm cười.
Cứ chờ xem, đây mới chỉ là khúc dạo đầu thôi.
6
Từ sau chuyện đó, Dư Thanh Thanh và Lâm Dục Nhiên càng ngày càng thân thiết.
Dưới sự dung túng của Hứa Nghiên Chi, Lâm Dục Nhiên không chỉ lôi kéo bạn cùng lớp cô lập tôi, mà còn tung ra những tin đồn bẩn thỉu về tôi.
Cách tốt nhất để khiến một nữ sinh sụp đổ chính là bịa đặt tin đồn dơ bẩn về cô gái ấy, khiến cô gái ấy bị sỉ nhục.
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không rơi vào cái bẫy tự thanh minh.
Trong giờ thể dục, khi Lâm Dục Nhiên cùng mấy nam sinh khác nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt thô tục, còn buông lời bình phẩm về thân hình của tôi, tôi không chút do dự vung quả bóng chuyền ném thẳng vào mặt hắn.
"Bốp!"
Lâm Dục Nhiên hét lên một tiếng đau đớn, ôm mũi khom người xuống… Máu mũi từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Dư Thanh Thanh vốn đang cười hả hê, bỗng sợ hãi hét lên thất thanh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thế là tôi và Lâm Dục Nhiên lại bị đưa đến văn phòng giáo viên.
Nhưng khác với lần trước, lần này có một nữ sinh khác đi cùng chúng tôi.
Cô ấy tên là Tống Trúc Âm, từng là người bị cô lập trước tôi.
Lý do khiến Tống Trúc Âm bị cô lập rất đơn giản.
Có lần, Hứa Nghiên Chi mang đến một túi lớn đồ ăn vặt, phát hết cho đám con trai trong lớp rồi mới đem phần còn lại chia cho các nữ sinh.
Lúc đó, những nữ sinh không biết chuyện đều hào hứng vây quanh nhận quà.
Chỉ có Tống Trúc Âm đứng khoanh tay một bên, đảo mắt khinh bỉ rồi buột miệng mắng:
"Đồ giả tạo."
Thật không may, câu nói đó lại bị Hứa Nghiên Chi nghe thấy.
Hứa Nghiên Chi là kiểu người lòng dạ hẹp hòi, chẳng khác gì cây kim trong lỗ nhỏ, chỉ cần bị đ.â.m một chút là sẽ tìm mọi cách trả đũa.
Kể từ hôm đó, ả ta bắt đầu công khai gây khó dễ cho Tống Trúc Âm, giống hệt như cách ả ta đối xử với tôi.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm nữa, Tống Trúc Âm đã đập bàn cãi nhau với Hứa Nghiên Chi ngay tại lớp.
Nhưng cãi nhau với giáo viên thì hậu quả là gì?
… Là bị gọi phụ huynh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-giao-toi-me-tieu-thit-tuoi-den-tieu-doi/chuong-5.html.]
Trước mặt mọi người, ba mẹ của Tống Trúc Âm tát cô ấy một cái trời giáng, khiến cô ấy bị ghi sổ hạnh kiểm xấu, đồng thời bị cả lớp cô lập.
Hôm nay, cô ấy đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc nên đi theo tôi vào văn phòng để làm chứng.
"Thưa cô, chính Lâm Dục Nhiên là người chủ động trêu chọc Chu Dương trước. Cậu ta nói những lời rất khó nghe, khiến Chu Dương tức giận nên mới ném bóng vào cậu ta."
Tống Trúc Âm lên tiếng giúp tôi biện hộ.
Lâm Dục Nhiên vẫn ôm mũi, ngoan cố cãi lại:
"Em không làm gì cả! Cô à, em chỉ đang chơi bóng thôi, chính Chu Dương tự nhiên ném bóng vào em! Những bạn khác đều thấy hết! Dư Thanh Thanh cũng ở cạnh em, cô có thể hỏi cô ấy!"
Tống Trúc Âm tức giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lâm Dục Nhiên:
"Cậu đừng có đổi trắng thay đen! Rõ ràng chính cậu đã buông lời trêu chọc người khác!"
Lâm Dục Nhiên nhếch mép cười khẩy, giọng điệu chế giễu:
"Ồ? Nếu cô nói vậy thì đưa bằng chứng ra đi. Nếu không có, chẳng phải là hai người các cô đang thông đồng nói dối sao? Tống Trúc Âm, cô đã bị ghi một lỗi kỷ luật rồi, nếu bị ghi thêm một lỗi nữa thì sẽ bị đuổi học đấy!"
"Bị đuổi học thì đã sao? Cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc? Chính cậu là người…"
"Đủ rồi!"
Hứa Nghiên Chi mất kiên nhẫn, cắt ngang lời Tống Trúc Âm.
Ả ta khoanh tay, cau mày nhìn chúng tôi với vẻ chán ghét:
"Hai em suốt ngày không chịu học hành, lúc nào cũng nghĩ cách gây chuyện với Lâm Dục Nhiên. Có phải vì thầm thích em ấy nên cố tình làm vậy để gây sự chú ý không?"
Tống Trúc Âm trừng mắt nhìn ả ta, khẽ cười khẩy:
"Cô ơi, bọn em không đến mức đói khát quá mà ăn bừa đâu."
Từ đầu đến giờ tôi vẫn im lặng, nhưng lúc này không nhịn được mà bật cười.
Tôi chậm rãi lên tiếng:
"Cô Hứa, nếu trong mắt cô, học sinh đứng nhất và đứng nhì toàn khối như bọn em là những kẻ không chịu học hành, vậy thì cô cho rằng ai mới là người học tốt nhất lớp này?"
Hứa Nghiên Chi nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ một:
"Tôi chưa bao giờ dùng điểm số để đánh giá một học sinh!"
Ồ, vậy thì cô đánh giá học sinh dựa trên giới tính à?
Tôi tiếp tục hỏi: "Vậy ý cô là, chuyện này là lỗi của em sao? Dù thế nào đi nữa thì em cũng không nên ném bóng vào Lâm Dục Nhiên?"
Hứa Nghiên Chi phất tay, giọng điệu đầy mất kiên nhẫn: "Nếu không thì sao? Động tay động chân với bạn học là hành vi sai trái, huống hồ..."
Ả ta dừng lại, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Lúc này tôi đang mặc đồng phục thể dục: áo thun ngắn tay và quần short thể thao.