Cô Giáo Tôi Mê Tiểu Thịt Tươi Đến Tiêu Đời - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-03-12 12:55:29
Lượt xem: 4,436
2
Buổi tối, sau giờ tự học, mẹ tôi đến cổng trường đón tôi về nhà.
Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ sau hai kiếp luân hồi, sống mũi tôi cay cay, không kìm được mà nhào vào lòng mẹ: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"
Mẹ tôi vừa bất ngờ vừa buồn cười, vỗ nhẹ lưng tôi an ủi: "Con bé ngốc này, mới một ngày không gặp thôi mà làm như cả đời vậy."
Tôi không nói gì, chỉ rúc vào lòng mẹ, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Mẹ à, mẹ không biết đâu, chúng ta thực sự đã cách nhau cả một kiếp người rồi.
Kiếp trước, tôi bị Hứa Nghiên Chi lừa gạt, hết mực tin tưởng ả ta. Dưới sự thao túng của ả, tôi ngày càng thân thiết với Lâm Dục Nhiên, từng bước sa vào cái bẫy mà bọn họ đã giăng sẵn.
Chờ đến khi tôi nhận ra sự bất thường, tin đồn về tôi và Lâm Dục Nhiên đã lan khắp toàn trường.
Không chỉ vậy, Lâm Dục Nhiên còn đổi tên lưu trong danh bạ WeChat, dùng tên tôi để đặt cho Hứa Nghiên Chi. Tôi hoàn toàn không hay biết gì, cứ thế trở thành tấm chắn cho mối quan hệ mờ ám giữa hai người họ.
Mẹ của Lâm Dục Nhiên liên tục đến trường làm loạn, mắng tôi là đứa con gái lẳng lơ, trơ trẽn, ép nhà trường phải đuổi học tôi.
Tôi có giải thích thế nào cũng vô ích, chỉ có thể khóc lóc thanh minh rằng tôi không hề làm gì sai.
Nhưng ai thèm tin tôi chứ?
Những lời dị nghị vây quanh khiến tôi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, điểm số ngày càng tụt dốc. Trong khoảng thời gian đó, Hứa Nghiên Chi liên tục tỏ ra an ủi và vỗ về tôi, khiến tôi càng thêm cảm kích ả, mà không biết rằng… sau lưng tôi, ả ta cùng Lâm Dục Nhiên đã cười nhạo tôi bao nhiêu lần.
Cho đến ngày tôi tình cờ lên sân thượng tầng mười và bắt gặp cảnh hai người họ đang ôm nhau.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ.
Hứa Nghiên Chi lập tức giật mình bật ra khỏi vòng tay của Lâm Dục Nhiên, đồng thời đẩy nhẹ cậu ta về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ của Lâm Dục Nhiên không biết từ đâu lao đến.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Gương mặt bà ta dữ tợn, ánh mắt đỏ ngầu, gào lên giận dữ rồi lao vào tôi, thẳng tay đẩy tôi xuống khỏi tầng thượng:
"Đồ thứ con gái hư thân mất nết! Mày mau đi c.h.ế.t đi!"
Và tôi đã rơi xuống từ tầng 10.
Toàn thân vỡ nát, m.á.u thịt be bét, c.h.ế.t không toàn thây.
Sau khi chết, tôi mới hiểu được bản thân đã ngu xuẩn đến mức nào, bị hai kẻ khốn nạn đó lừa đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng sự thật tàn nhẫn nhất là:
Nhà họ Lâm quyền thế lớn mạnh, mẹ của Lâm Dục Nhiên chỉ bị kết tội ngộ sát, ngồi tù ba năm rồi được thả ra.
Ba mẹ tôi không cam tâm, tìm đủ mọi cách kháng cáo, muốn đòi lại công bằng cho tôi. Nhưng tất cả đều bị truyền thông thao túng, dư luận dồn ép đến mức không còn đường lui.
"Con gái nhà các người không biết liêm sỉ, cố bám lấy trai nhà giàu, không trách ai được!"
"Chu Dương hả? Chẳng phải con bé đó chỉ là một đứa quê mùa, muốn trèo cao nhưng thất bại thôi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-giao-toi-me-tieu-thit-tuoi-den-tieu-doi/chuong-2.html.]
Ba mẹ tôi không chịu nổi sự sỉ nhục, cũng chẳng thể sống tiếp khi mất đi đứa con gái duy nhất.
Cuối cùng, họ cùng nhau đốt than 44.
Lúc đó, hồn tôi vẫn quanh quẩn bên cạnh họ, trơ mắt nhìn họ chec đi mà không thể làm gì để ngăn cản.
Nỗi hận xé nát linh hồn tôi. Tôi khóc trong tuyệt vọng, m.á.u lệ tuôn trào, dần dần chìm vào bóng tối vô tận.
Lần tiếp theo mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã quay về quá khứ.
Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ để họ có cơ hội hại tôi thêm lần nữa.
Ngược lại… tôi sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả giá!
3
Sáng hôm sau, khi tôi bước vào lớp, trên bàn đã có sẵn một hộp sữa dâu.
Tôi cầm hộp sữa lên, quét mắt nhìn quanh lớp học, rồi bắt gặp ánh mắt mong chờ của Lâm Dục Nhiên.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng trêu chọc của các bạn cùng lớp:
"Uầy, có chuyện mờ ám nha~"
Lâm Dục Nhiên mím môi cười nhẹ, nhưng không hề lên tiếng phủ nhận.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã hiểu rõ…
Kiếp này, Hứa Nghiên Chi và Lâm Dục Nhiên vẫn chọn tôi làm tấm chắn cho bọn họ.
Nhưng tôi không vội vàng ném hộp sữa trả lại cho Lâm Dục Nhiên.
Thay vào đó, tôi nhẹ nhàng vặn nắp, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó ngại ngùng mỉm cười với cậu ta, khẽ nói:
"Cảm ơn cậu."
Dư Thanh Thanh ở bên cạnh lập tức giật giật tay áo tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Cậu đang làm gì vậy Chu Dương? Đừng nói với tớ là cậu thích Lâm Dục Nhiên nha? Nếu bị mẹ cậu ta phát hiện thì cậu tiêu đời đấy!"
Tôi quay sang nhìn Dư Thanh Thanh một lát, sau đó khẽ mỉm cười trấn an: "Không sao đâu."
……
Trong giờ tự học buổi tối, tôi lén viết một mẩu giấy nhỏ, truyền cho Lâm Dục Nhiên.
"Sau tiết tự học cuối cùng, gặp nhau ở khu rừng nhỏ sau dãy phòng học."
Lâm Dục Nhiên trông có vẻ do dự, nét mặt cậu ta đầy mâu thuẫn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, m.á.u nóng và hiếu thắng, làm sao có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của một cuộc hẹn bí ẩn?