Cô Giáo Tôi Mê Tiểu Thịt Tươi Đến Tiêu Đời - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-12 12:54:52
Lượt xem: 1,563
Chàng hotboy và cô giáo chủ nhiệm có mối quan hệ mập mờ, nhưng cuối cùng, người bị đẩy ra chịu trận lại chính là tôi.
Mẹ của hotboy đã đẩy tôi từ tầng 10 xuống, khiến tôi chec thảm.
Cha mẹ tôi ra sức kêu oan, nhưng lại bị những tin đồn độc ác ý trên mạng liên tục bôi nhọ, cuối cùng cùng nhau đốt than 44.
Lần nữa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã quay về đêm trước khi bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng.
Cô giáo chủ nhiệm Hứa Nghiên Chi muốn sắp xếp Lâm Dục Nhiên làm bạn cùng bàn với tôi.
Kiếp trước, tôi ngây thơ chấp nhận, kết quả bị lôi kéo vào trò chơi của hai người họ, cuối cùng chec đi trong oan uổng.
Kiếp này, tôi khẽ mỉm cười đầy ẩn ý:
"Em không giỏi kèm học sinh yếu đâu, cô Hứa. Hay là cô tự kèm xem, sẽ hiệu quả hơn đấy ạ?"
1
Tôi đã sống lại.
Lần này, tôi quay về đúng ngày mẹ của Lâm Dục Nhiên đến trường làm loạn.
Kiếp trước, tôi bị Lâm Dục Nhiên và Hứa Nghiên Chi lừa gạt, trở thành tấm chắn cho họ, cuối cùng bị mẹ của Lâm Dục Nhiên đẩy xuống từ tầng mười, chec thảm.
Nhưng ông trời thương xót tôi, cho tôi cơ hội làm lại từ đầu.
Lúc này, trong hành lang, mẹ của Lâm Dục Nhiên khoác đầy trang sức lấp lánh, đang đứng ngoài từng lớp học, ngang nhiên chửi bới:
"Con nào dám dụ dỗ con trai tao! Để tao bắt được, tao xé rách miệng nó ra!"
Ánh mắt tôi tối sầm lại, cơn hận thù khắc sâu tận xương tủy khiến tôi bần thần trong giây lát.
Có lẽ vì nhận ra sự khác thường của tôi, bạn cùng bàn là Dư Thanh Thanh liền ghé sát lại, vỗ nhẹ vai tôi, lo lắng hỏi:
"Cậu không sao chứ, Dương Dương? Đừng nói với tớ, người yêu của Lâm Dục Nhiên chính là cậu nha?"
Tôi liếc nhìn cô ta, không nói gì hất tay cô ta ra.
Lúc này, ngoài cửa lớp vang lên tiếng gọi của lớp phó học tập, bảo tôi đến văn phòng giáo viên.
Mọi chuyện đang diễn ra y hệt như kiếp trước.
Tôi nhếch mép cười, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi lớp.
Kịch hay... sắp bắt đầu rồi.
Trong văn phòng, Hứa Nghiên Chi đang phát trực tiếp.
Ả không chỉ là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi mà còn là một blogger có tiếng trên mạng. Nhờ phong cách giảng dạy độc đáo và cách cư xử thân thiện với học sinh, ả ta đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Thấy tôi bước vào, Hứa Nghiên Chi chỉnh lại góc quay của điện thoại, nở nụ cười dịu dàng trên gương mặt tròn trịa xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-giao-toi-me-tieu-thit-tuoi-den-tieu-doi/chuong-1.html.]
Tôi biết ả định làm gì.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Kiếp trước, vào đúng ngày này, Hứa Nghiên Chi đã cố ý mua một chiếc bánh kem rẻ tiền tặng tôi. Tôi cảm động đến rơi nước mắt, từ đó mù quáng tin tưởng ả ta, mặc cho ả sai khiến.
Cũng chính hôm nay, ả bắt đầu lan truyền tin đồn rằng tôi xuất thân nghèo khó, thiếu thốn tình thương. Sau đó, ả ta sắp xếp cho tôi ngồi cùng bàn với Lâm Dục Nhiên để "kèm cặp học tập", âm thầm gieo mầm tai họa cho kết cục bi thảm của tôi.
Nhưng lần này, tôi không ngu ngốc như trước nữa.
Tôi bước đến trước mặt Hứa Nghiên Chi, lạnh lùng nhìn ả lấy ra một chiếc bánh nhỏ và đưa về phía tôi.
"Happy birthday! Chúc mừng sinh nhật em nhé! Đây là món quà cô bỏ ra tận 80 tệ mua cho em đấy, mau nhận đi nào!"
Giọng nói ả ta mềm mại, đầy vẻ đáng yêu, cố tình kéo tôi vào khung hình của buổi phát sóng trực tiếp.
Tôi né nhẹ bàn tay ả, không nhận lấy chiếc bánh, chỉ khẽ cười:
"80 tệ ạ? Cô Hứa, sáng nay em vừa ghé tiệm bánh, sao cùng một loại mà em mua chỉ có 8 tệ thôi nhỉ?"
Nét mặt Hứa Nghiên Chi thoáng hoảng loạn.
Trên màn hình điện thoại, bình luận của khán giả bắt đầu cuộn nhanh như lốc xoáy. Ả vội vã giấu đi phần bình luận, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười giả tạo trên mặt:
"Quà cáp không quan trọng giá trị, quan trọng là tấm lòng mà!"
Ả ta đặt chiếc bánh sang một bên, nhanh chóng lái câu chuyện sang chuyện đổi chỗ, muốn tôi ngồi cùng bàn với Lâm Dục Nhiên.
Tôi giả vờ do dự, liếc mắt về phía chiếc điện thoại vẫn đang phát trực tiếp, rồi cố ý nâng giọng:
"Em không giỏi kèm học sinh yếu đâu, cô Hứa. Hay là cô tự kèm thì sẽ hiệu quả hơn ấy?"
Tôi ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:
"Với cả... lần trước chẳng phải Lâm Dục Nhiên đã nói trong lớp rằng cậu ta muốn giữ khoảng cách với tất cả con gái, trừ cô ra thôi hay sao? Vậy thì em cũng nên giữ khoảng cách với cậu ta thôi."
Sắc mặt Hứa Nghiên Chi lập tức tái xanh.
Ả vừa hoảng hốt tắt buổi phát sóng, vừa nghiêm giọng trách mắng tôi:
"Em nói lung tung gì vậy?"
Tôi làm ra vẻ bị dọa sợ, giọng nói đầy vẻ tủi thân:
"Em đâu có nói lung tung đâu ạ, cô Hứa. Chẳng lẽ... cô không thích em sao? Em còn nhớ lần trước cô nói với đám con trai trong lớp rằng con gái đều rất nhàm chán mà..."
Cuối cùng, tôi bị Hứa Nghiên Chi đuổi ra khỏi văn phòng.
Nhìn sắc mặt u ám của ả, tâm trạng tôi lại vô cùng thoải mái, vừa đi vừa khẽ ngân nga một giai điệu.
Từ hôm nay trở đi, Hứa Nghiên Chi sẽ hoàn toàn ghi hận tôi.