CÔ GÁI ĐẾN TỪ NĂM 1939 - Chương 6: Thích em… là chuyện lạ lắm sao? (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-03-22 09:16:07
Lượt xem: 296
11
Và thế là, tôi và Tạ Vĩnh Bách kiếp này quen nhau như vậy.
Cậu ấy là đàn anh năm trên, khác chuyên ngành, là người bản địa Khánh Hòa và là gương mặt nổi bật trong trường.
Là sinh viên ngành Công nghệ Thông tin, từng nhiều lần dẫn đội tham gia và giành giải thưởng lớn.
Kiếp này, Tạ Vĩnh Bách cũng như một vì sao xa — ưu tú, khiêm nhường, ôn hòa và chu đáo.
Thật tốt biết bao.
Chúng tôi không gặp nhau nhiều, nhưng mỗi lần chạm mặt, tần suất cũng nhiều hơn một chút.
Có lẽ… có thể coi là bạn?
Lên năm ba, ba tôi cho tôi một khoản vốn, bảo tôi thử khởi nghiệp. Ông nói có gì thì ông sẽ lo phía sau.
Tôi mở một công ty nhỏ, tuyển không nhiều người. Một lần tuyển thực tập sinh, chẳng hiểu sao Tạ Vĩnh Bách lại đến phỏng vấn.
Tôi lật hồ sơ, lắc đầu:
— “Cậu nên tìm công ty lớn hơn.”
Một công ty nhỏ như tôi, sao có thể giữ chân một “thần tiên” như cậu ấy?
Tạ Vĩnh Bách cười:
— “Tổng giám đốc Tạ, có ai chê ứng viên quá giỏi bao giờ chưa?”
Cậu nói cần một kỳ thực tập vài tháng trong lúc ôn thi cao học, mong tôi cho cậu cơ hội.
Tôi không thể từ chối.
Tạ Vĩnh Bách là một thực tập sinh tuyệt vời — còn chăm chỉ hơn cả nhân viên chính thức, thậm chí đáng tin hơn cả tôi — bà chủ “tay ngang”.
Thật thần kỳ, công ty tôi cứ thế phát triển dần.
Trước lúc tập trung ôn thi, tôi hỏi cậu:
— “Anh muốn thi vào trường nào?”
Cậu nói ra một cái tên.
Tôi sửng sốt:
— “Sao lại chọn trường đó?”
Tạ Vĩnh Bách nhìn vào mắt tôi, dịu dàng đáp:
— “Vì em từng nói, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về quê phát triển mà.”
Tôi thoáng bối rối, không hiểu hết ý cậu.
Rồi cả hai lại lặng lẽ chuyển đề tài, chẳng ai nhắc lại nữa.
Thời gian trôi chậm rãi. Tôi vẫn chật vật khởi nghiệp, vừa học vừa gọi điện nhờ ba hoặc Tạ Ngân Lễ tư vấn.
Tạ Ngân Lễ tỏ ý không đồng tình:
— “Em thật sự định phát triển ở Khánh Hòa à?”
Nhưng lời khuyên của anh thì vẫn hữu ích.
Sau đó, kết quả thi cao học vừa ra, Tạ Vĩnh Bách tỏ tình với tôi.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không giấu được của tôi, cậu khẽ cười:
— “Có ai nói với em rằng, trong chuyện tình cảm, em hơi chậm không?”
Tôi ngẩn ra:
— “Anh thích em vì điều gì?”
— “Vì em thông minh, tốt bụng, đáng yêu… và còn, ngoại hình nữa,” cậu khẽ cong môi, “thích em… là chuyện lạ lắm sao?”
— “Nếu em muốn biết lý do, thì trước tiên có thể cân nhắc cho anh một cơ hội không?”
Là người khác thì thôi, nhưng là anh, sao tôi thấy… kỳ lạ quá.
Tạ Vĩnh Bách lại ghé sát, khẽ thở dài:
— “Không thích anh thì từ chối là được, đừng làm vẻ đáng thương như thể anh bắt nạt em.”
— “Mắt đỏ hết rồi kìa.”
— “Ánh mắt em nhìn anh luôn phức tạp, anh đọc không hiểu… nhưng anh vẫn không thể không muốn đến gần em một chút.”
12
Yêu Tạ Vĩnh Bách là một chuyện rất đỗi tự nhiên.
Tôi đã sống hai kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi yêu ai đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-gai-den-tu-nam-1939/chuong-6-thich-em-la-chuyen-la-lam-sao-het.html.]
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi quay về quê phát triển. Công ty ở Khánh Hòa cũng đã vào guồng, tôi mở thêm một chi nhánh mới.
Tạ Vĩnh Bách vẫn đang học cao học. Cậu ấy đùa rằng ăn “cơm mềm” (ý nói sống dựa vào tôi) cũng không tệ, nhưng thật ra học bổng của cậu ấy cũng đủ dư dả — còn tiết kiệm để mua tặng tôi đủ món quà nhỏ.
Về sau, cậu ấy cũng tốt nghiệp.
Trong lĩnh vực công nghệ, cậu ấy như cá gặp nước, còn tôi thì dần trở thành một nữ doanh nhân.
Tôi quyên góp cho nhiều chương trình thiện nguyện, cũng tự mình tổ chức một vài dự án vì cộng đồng.
Tôi rất hiểu giới hạn của bản thân. Dù được trao cơ hội sống lại lần nữa, tôi vẫn chẳng thể trở thành thiên tài hay xuất chúng đến mức thay đổi thế giới.
Tôi chỉ là một người bình thường.
Việc tôi có thể làm tốt nhất… chính là quản lý công ty của mình thật tốt, làm vài việc thiện, kiếm nhiều tiền, rồi dùng tiền ấy đóng góp cho sự phát triển của đất nước.
Lúc đưa Tạ Vĩnh Bách về nhà ra mắt, ba tôi lúc này đã làm ông nội, con trai Tạ Ngân Lễ cũng được vài tuổi — nghe nói còn dễ thương hơn lúc anh ta bé.
Khi nghe nói Tạ Vĩnh Bách quê gốc Khánh Hòa, Tạ Ngân Lễ lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Nhưng tài năng của Tạ Vĩnh Bách không phải là thứ có thể phủ nhận. Ngay cả anh trai tôi cũng không thể bắt bẻ được gì.
Sau đó Tạ Vĩnh Bách hỏi tôi:
— “Anh trai em không thích anh à?”
Tôi đành nói:
— “Anh ấy chẳng thích ai cả đâu, đừng nghĩ nhiều.”
Tạ Vĩnh Bách: “…”
.........................
Sau khi kết hôn, một đêm nọ, Tạ Vĩnh Bách giật mình tỉnh dậy giữa giấc mơ, siết chặt lấy tôi, vùi mặt vào n.g.ự.c tôi.
Tôi còn mơ màng, vội ôm cậu ấy lại:
— “Sao thế?”
— “Anh mơ thấy em… mặc lễ phục cưới kiểu xưa, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc, ngồi ở mép giường nhìn anh.”
Tôi tỉnh hẳn.
Bởi vì kiếp trước, tôi thực sự có một chiếc vòng ngọc như vậy — do mẹ của Tạ Vĩnh Bách tặng tôi trong đêm tân hôn.
Cậu ấy ôm tôi chặt hơn, thì thầm:
— “Anh đưa em một bức thư, nói mấy lời rất hỗn, rồi bỏ đi.”
— “Rồi sao nữa?” Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
— “Hình như… anh c.h.ế.t rồi. Trên chiến trường. Bị trúng đạn.”
Thì ra là vậy...
Tôi cảm thấy khóe mắt cay xè.
Nhưng tôi vẫn dịu dàng an ủi:
— “Không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà.”
Tạ Vĩnh Bách cũng ôm tôi, lặp lại:
— “Ừ, chỉ là mơ thôi.”
..........................................................
Phiên ngoại – Góc nhìn của Tạ Vĩnh Bách (kiếp trước)
Đêm tân hôn, Tạ Sở Dung với ánh mắt long lanh, dáng vẻ dịu dàng động lòng người.
Tôi phải thừa nhận, cưới được người vợ như nàng, là may mắn ba đời của tôi.
^^
Tôi từng muốn hôn nhẹ lên khóe môi nàng… nhưng tôi không thể.
Chiến tranh loạn lạc, đồng bào tôi vẫn đang rên xiết.
Chừng nào kẻ thù chưa bị quét sạch khỏi quê hương, tai họa vẫn có thể ập đến bất cứ lúc nào — với tôi, với cha mẹ, với vợ con.
Tôi cũng ham muốn cuộc sống yên bình, cũng muốn sống đời hạnh phúc bên người thân… nhưng càng nhiều lý do thôi thúc tôi bước ra tiền tuyến.
Thời ấy, người vì nước quên thân không hề hiếm. Tôi không phải anh hùng, chỉ là một người con của đất Việt, quyết tâm bảo vệ quê hương.
Năm thứ ba nhập ngũ, tôi vẫn luôn nhớ thương cha mẹ và vợ ở nhà, chẳng biết họ có bình an không.
Chiến sự căng thẳng, thư tôi gửi không biết có đến được tay người thân không.
Về sau, ngay cả gửi thư… tôi cũng không làm được nữa.
Tôi, giống như biết bao chiến sĩ khác, ngã xuống nơi chiến trường, oanh liệt nhưng không ai hay biết.
(Toàn văn hoàn tất)