Cô em họ thảo mai - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:26:02
Lượt xem: 2,692
Cô em họ nhỏ hơn tôi ba ngày tuổi tạm thời chuyển đến ở nhà tôi.
Kể từ ngày đó, nó luôn nhìn chằm chằm mọi thứ của tôi, từ đồ chơi do đến bạn bè, những thứ tôi thích và cả người tôi thích, nó nghĩ tất cả đều là tốt nhất và muốn chiếm cho bằng được.
Hai vị phụ huynh sĩ diện nhà tôi chỉ trích tôi không hiểu chuyện, bảo tôi phải ra dáng một người chị.
Được thôi, tất nhiên tôi nên nhường nhịn vì tôi thực sự là một người chị rất tốt.
Và rồi, cô em họ, người đã kiệt quệ sau ly hôn, lê cái chân què quặt của nó vừa khóc vừa chất vấn tôi.
Tôi vô tội mà.
Tôi có làm gì sai đâu? Chẳng qua khi còn trẻ, mắt mù quen biết với vài kẻ cặn bã thôi mà.
1
Khi tôi nhận được cuộc gọi của mẹ thì đêm đã khuya.
Tôi đã hoàn thành công việc nhà, chăm sóc da xong chuẩn bị đi ngủ.
"Giản Ninh, em họ của con lại đòi ly hôn rồi, con quen biết luật sư nào thì hãy giới thiệu cho nó. Ai cũng được".
Tôi có thể nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng nói của bà.
Bà không muốn tham gia vào mấy việc rối loạn đó, nhưng có lẽ vì sỉ diện mà không thể không đáp ứng, cho nên mới ném sang cho tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy thật vui vẻ. Tất nhiên là tôi sẽ "giúp" rồi, dù sao cũng đã đến lúc tôi trở về nghiệm thu thành quả bao năm qua của mình.
"Mẹ, chờ con về chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này".
"Được rồi". Mẹ tôi dập máy.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
2
Tôi và em họ Giản Hạnh không hề thân thiết, nhưng trong mắt người ngoài, mối quan hệ của chúng tôi lại khá tốt.
Đúng là tình chị em giả tạo.
Nhưng không phải ngay từ đầu chúng tôi đã như thế. Ban đầu, tôi thực sự coi nó là em gái mình.
Giản Hạnh và tôi sinh ra cách nhau ba ngày, hai gia đình ở xa nhau, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau dịp Lễ, Tết.
Năm tôi 8 tuổi, mối quan hệ của chú thím tôi trở nên tồi tệ, họ thường xuyên cãi nhau, gần như sắp ly hôn. Đó là lúc Giản Hạnh tạm thời chuyển đến ở nhà tôi.
Vào ngày đầu tiên nó đến, trông nó có vẻ lo lắng, rụt rè gọi tôi là chị Giản Ninh.
Tôi là con một, Giản Hạnh là người duy nhất gọi tôi là chị. Khi ấy, tôi dành cho nó rất nhiều sự yêu thích. Bố mẹ tôi đã yêu cầu tôi chăm sóc thật tốt cho nó trong khoảng thời gian này.
Tôi đưa nó về phòng, hỏi nó thích ăn gì để tôi nhờ dì giúp việc chuẩn bị. Kết quả là ngay trong đêm đầu tiên, nó đã bị dị ứng với bánh mousse xoài.
Giản Hạnh được cha tôi đưa đến bệnh viện ngay tối hôm đó, mẹ tôi đã mắng tôi rất nặng nề, bảo tôi đừng gây rắc rối cho bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-em-ho-thao-mai/1.html.]
Nhưng mousse xoài là thứ mà Giản Hạnh muốn ăn và chủ động yêu cầu.
Sau đó, Giản Hạnh nắm lấy tay tôi, nói rất nhiều lời xin lỗi, cũng như nói với tôi về quá khứ đáng thương của nó, khá tội nghiệp.
Nó chưa bao giờ được ăn bánh ngọt, chỉ được nhìn những đứa trẻ khác ăn, lần duy nhất nó lấy hết can đảm để xin thím nhưng đã bị thím mắng cho một trận. Nó không hề biết mình bị dị ứng xoài.
Ngày thứ bảy kể từ khi Giản Hạnh đến, con gấu bông lông nhung mà tôi thích nhất đã bị nó ném vào máy giặt.
Khi tôi lấy gấu bông ra thì đã bị biến dạng hoàn toàn.
Giản Hạnh lại xin lỗi rối rít, nói rằng nó thấy con gấu bông bị bẩn nên muốn giặt cho tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ tôi đã mất bình tĩnh quát bảo tôi việc bé xé ra to, không có dáng vẻ của một người chị.
À đúng rồi, Giản Hạnh đã ra sức xin lỗi và giải thích với bố mẹ lúc ăn cơm.
Tôi cảm thấy rất khó chịu và tủi thân. Đó là món quà tốt nghiệp mẫu giáo mà cô giáo tôi yêu quý nhất tặng cho tôi.
Đối với một cô bé 8 tuổi như tôi lúc đó thì con gấu bống ấy có ý nghĩa rất lớn, đặc biệt trân quý.
Tôi đột nhiên không còn thích Giản Hạnh.
Sau khi nó đến nhà tôi, lần đầu tiên tôi đã không nộp bài tập về nhà đúng hạn.
Vào buổi sáng, khi cán bộ lớp thu bài tập về nhà, tôi đã lục lọi toàn bộ cặp sách của mình nhưng bài tập về nhà của tôi đã biến mất, nhưng chắc chắn tôi đã làm bài tập và cất cẩn thận vào cặp sách.
Cô giáo tin tưởng tôi và để tôi gọi về nhà cho phụ huynh mang bài tập đến. Tuy nhiên, người giúp việc đã tìm khắp nhà mà không thấy bài tập về nhà của tôi đâu.
Cuối cùng, tôi đã bị phạt gấp đôi bài tập về nhà.
Đây là một quy định do cô giáo đặt ra, dù cô giáo tin tôi không nói dối cũng chẳng có ích gì.
Khi về đến nhà, tôi cũng đã tìm kiếm khắp phòng nhưng cũng không thể tìm thấy cuốn bài tập đó.
Đêm đó, tôi lại bị mẹ mắng vì làm mất mặt bà. Tôi thấy Giản Hạnh mỉm cười, cầm bát cơm với sự hả hê.
"Bác, chị họ quá bất cẩn, con thì khác, con không bao giờ làm mất đồ".
Mẹ tôi quay đầu lại mỉm cười khen ngợi nó, so sánh tôi với nó, mẹ tôi thay đổi thái độ nhanh như không phải cùng một người.
Tôi đứng đó, đói, và cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Tôi bắt đầu ghét Giản Hạnh, mặc dù không nhiều lắm.
Giản Hạnh chỉ ở nhà tôi nửa tháng.
Nửa tháng sau, chú thím đã hòa giải, quyết định không ly hôn nữa và đã đến đón nó về.
Tôi đã rất vui khi nghĩ rằng nó sẽ rời đi.
Niềm vui chỉ kéo dài đến khi tôi mở cửa và thấy nó dùng kéo cắt vụn con gấu bông đã biến dạng của tôi.
Khi Giản Hạnh nhìn thấy tôi, nó giơ tay lên và rải những miếng bông lên sàn nhà.