Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỐ ĐÔNG PHONG - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-09-30 15:51:19
Lượt xem: 338

1

Ta sống trong ngôi miếu đổ nát ngoài làng, những con ch//ó hoang trong vòng ba dặm quanh làng đều bị ta giế///t sạch.

Trong đó có một con là do Lạc Bạch nuôi.

Hắn ngồi xổm trước mặt ta, trắng trẻo mũm mĩm một cục, ta chưa từng thấy lang quân nào vừa trắng trẻo mũm mĩm mà lại còn đẹp mắt như vậy.

Đôi mắt hoa đào quá mức lấp lánh, sống mũi cao thẳng chẳng kém gì nữ lang, môi mỏng răng trắng, ta nhìn nhìn rồi bất giác nuốt nước miếng.

Nếu hắn là ch//ó, béo trắng non mềm như vậy, không biết ăn sẽ ngon đến mức nào?

Nhưng hắn lại là người, ta không thể ăn được.

“Ngươi ăn rồi, Nhụ//c Viên, phải bồi thường, bồi thường cho ta.” Giọng hắn rất chậm, cách ngắt quãng khác với người thường.

“Ta bồi thường không nổi, nếu ngươi nhất quyết muốn, ta đưa ngươi đi gặp nó có được không?”

Ta lộ ra nụ cười âm trầm, đã mấy tháng ta không chải chuốt, bùn đất trê///n mặt cọ ra không dưới hai cân, mùi trê///n người chính ta cũng không dám ngửi nhiều.

“Được.” Hắn cười toe toét, ngốc nghếch không giống ai.

Đây là một tên ngốc.

Ta lần đầu tiên trong đời nảy sinh lòng thương hại, lão gia nói đúng, hắn rất thuần khiết.

Cho đến khi người hầu trong nhà đến tìm hắn, hắn túm chặt ta không buông, nhất định đòi ta bồi thường Nhụ//c Viên cho hắn.

Hắn sống trong biệt viện dưới chân Thanh Thương Sơn, sân không lớn, sơn đỏ trê///n cửa mới được quét lại, chắc là mới xây không lâu.

Ngoài hắn là chủ nhân, còn lại đều là nha hoàn người hầu.

Người quản lý là một bà lão, tóc hoa râm, trê///n mặt đầy nếp nhăn.

Tuy là người hầu, nhưng đôi mắt khi nhìn người lại cực kỳ áp bức.

Bà ta chỉ liếc nhìn tên ngốc một cái, hắn liền lặng lẽ buông lỏng tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta.

Tên ngốc cúi đầu không dám hó hé, chỉ liên tục mân mê góc áo.

“Lang quân từ đâu dẫn về đứa ăn mày này? Lão nô đã nói nhiều lần rồi, không được mang đồ bẩn về, sao ngươi cứ không nghe vậy?”

Giọng bà lão rất to, đầy nội lực, nghe không giống với tuổi tác của bà ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Nàng không phải, không phải đồ bẩn…” Tên ngốc ngẩng đầu lên lắp bắp muốn giải thích, chỉ liếc nhìn bà lão một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Ta nhìn gương mặt căng thẳng trắng nõn như ngọc của hắn, cảm thấy rất thú vị, dù sao cũng là lần đầu tiên có người muốn giải thích cho ta, tuy rằng giải thích không được tốt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-dong-phong/chuong-1.html.]

“Ta đã giế///t ch//ó của hắn ăn thịt, hắn nhất định đòi ta bồi thường, ta bồi thường không nổi, không bằng lấy mình ra bù vào thì sao?” Ta ngẩng đầu lên nói một cách cà lơ phất phơ.

“Mạng của ngươi còn không đáng bằng một con ch//ó của Lạc gia.” Bà lão không đổi sắc mặt, ta nghĩ trong mắt bà ta, một mạng người quả thực không đáng bằng một con ch//ó.

“Nàng ở lại, bù cho ta… bù cho…Nhụ//c Viên của ta, ma ma không cho phép, ta tìm… tìm ông nội.”

Tuy hắn vẫn cúi đầu, nhưng hai nắm tay lại siết chặt, hai nắm tay mũm mĩm, không có chút uy lực nào.

Bà lão lại không nói nữa, hồi lâu sau lại đồng ý.

Thế là ta ở lại Thanh Thương biệt viện, sau khi tắm rửa liên tục mấy thùng nước đen, cuối cùng cũng lộ ra diện mạo ban đầu, vẫn đen, nhưng màu đen này là màu da thật của ta.

Bà lão họ Hứa, tên ngốc tên là Lạc Bạch, tiểu đồng hầu hạ Lạc Bạch tên là Nhụ//c Viên.

Hừ! Quả không hổ là tên ngốc, cái tên đặt thật đúng là tuyệt vời!

Ta mặc áo xanh váy trắng của nha hoàn trong viện, búi tóc hai bên giống nha hoàn.

Thật sự giống như củ cải xanh mọc hai cái sừng, chỉ là củ cải này có ruột đen.

Tên ngốc đặt tên cho ta là Nhụ//c Đôn, tuy rằng hiện giờ ta gầy trơ xương, không hợp với cái tên này lắm.

Hứa ma ma rất cẩn thận, nhất định phải điều tra rõ tổ tông ba đời của ta mới được.

Ta nói từ khi biết chuyện đã là ăn mày, biết tìm tổ tông ở đâu?

Ta không nói dối, ta thật sự không biết tổ tông mình là ai, nếu biết, nhất định sẽ giế///t bọn họ trước.

Thế là ta dùng cái tên Nhụ//c Đôn ký vào một tờ giấy bán thân, làm nha hoàn của tên ngốc.

Hắn có mấy nha hoàn, ai nấy đều có nhan sắc, hoặc là yểu điệu thướt tha, hoặc là đầy đặn, ngửi còn thơm phức.

Rót trà đưa nước, thay quần áo rửa mặt cho tên ngốc, ta nhìn cách làm của bọn họ, giống hệt kỹ nữ trong lầu xanh.

Mỗi lần tắm rửa đi ngủ, tên ngốc đều túm c.h.ặ.t t.a.y áo ta không rời nửa bước.

Ta bây giờ ăn của hắn, ngủ của hắn, tự nhiên không có lý do đẩy hắn ra ngoài.

Quan trọng nhất là khi hắn dùng đôi mắt sáng ngời lại ngây thơ đó nhìn ta, ta không thể từ chối hắn.

Hắn tự tắm rửa mặc quần áo, nằm trê///n giường thì hai tay đặt trê///n ngực, vừa ngoan ngoãn vừa ngay ngắn.

Lúc này sẽ lộ ra cằm đôi, trắng trẻo mũm mĩm một cục, hàng mi dài chớp chớp, thật sự rất đáng yêu.

Trường Sinh luôn nói ta có bệnh, thích những thứ khác người, ta luôn không phục, bây giờ xem ra lại là thật.

Người khác thích anh tuấn đẹp trai, ta lại thích trắng trẻo mũm mĩm.

 

Loading...