Có Độc Tâm Thuật Xuyên Vào Truyện Pỏn - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:08:00
Lượt xem: 100
Tây viện Phủ Thừa tướng đèn sáng rực suốt đêm.
Buổi sáng quản gia tự mình gõ cửa, bàng hoàng khi nhìn thấy tôi và tám người khác đồng loạt có quầng thâm dưới mắt.
Chỉ là ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, có trật tự dặn dò hướng đi của mấy người bọn tôi.
"Hai người các ngươi đi phòng bếp."
"Hai người các ngươi hầu hạ đại nhân tắm rửa."
......
Cuối cùng chỉ vào ta và A Chiêu: "Về phần hai người các ngươi thì đến nội thất chiếu cố đại nhân đi."
[Hai người này tướng mạo xinh đẹp, vừa lúc có thể để trong phòng giúp đại nhân nhà ta thuần dưỡng thân thể.]
?
Tôi? Thuần dưỡng thân thể cho Chỉ Hoài Thâm á?
Ông già này, ông cũng thật biết chơi rồi đấy.
Nhưng trong truyện pỏn, logic choá m.á.u lại có vẻ như nó rất hợp lý.
Thân thể A Chiêu run rẩy thành cáy sậy, lặng lẽ khóc bên tai tôi: "Ta không muốn hầu hạ Thừa tướng đại nhân, ta có thể trở về Nghi Xuân Uyển hay không?"
Nhìn cậu ta khóc đến rơi lệ như mưa, phụ nữ bình thường nhìn thấy đều sẽ đau lòng.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, quản gia nghiêm khắc bẻ gãy lời nói của tôi:
"Mau câm miệng, đừng nói những lời tục tĩu của chốn trăng hoa kia!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-doc-tam-thuat-xuyen-vao-truyen-pon/6.html.]
"Ta sẽ không cho phép hai người các ngươi cùng nhau hầu hạ đại nhân!"
......
Ừm thì... Vẫn còn rất biết chơi quá.
Chỉ có điều là.
Rõ ràng chẳng phải tối hôm qua tôi đã đồng ý với tú ma ma, hôm nay chắc chắn sẽ trả người lại.
Đây không phải hành vi buôn bán người trực tiếp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật, coi rẻ pháp quyền sao?
...
Mấy thiếu niên ẫn nhân cơn giận mà không dám nói, yên lặng nhận việc tản đi lập tức.
A Chiêu được Nghi Xuân Uyển dốc tâm toàn tâm toàn lực bồi dưỡng ra, mười ngón tay không dính nước dương xuân.
Còn tôi thì sao, tôi có siêu năng lực.
Nói một cách đơn giản, tất cả mọi thứ đều nằm ngoài khả năng của tôi.
Không biết gì khác ngoài việc đun sôi nước.
Sau khi liên tiếp lỡ tay rớt nát mấy chén trà, tôi dại ra.
Quản gia tức giận đùng đùng, râu quắp dựng ngược lên trời trừng mắt: "Cô nói cô xem, rốt cuộc cô có thể làm gì chứ!"
Tôi ngáp một cái: "Ngủ có tính không?"
Cơn giận của quản gia đột nhiên chấm dứt.
Mặt mày ông ấy hớn hở, thậm chí còn vội vàng thúc giục: "Vậy thì làm cho tốt vào, đừng làm ta thất vọng."
【Ăn mặc đơn giản như vậy, n.g.ự.c không cong m.ô.n.g không nở. Bằng phẳng trơ trơ giống như một cái khúc gỗ, đại nhân thật sự có thể động lòng sao? 】