Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Dĩ Hà - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:10:32
Lượt xem: 596

Khi tôi sắp bật khóc, Cố Dĩ Hà ngoan ngoãn đứng dậy. Tôi không kịp xin phép giáo viên đang tới, liền kéo Cố Dĩ Hà đi ra ngoài.

 

Có lẽ đối với Cố Dĩ Hà mà nói, lúc này tôi giống như một kẻ mất trí, nhưng cậu ấy không biết rằng sốt cao có thể ảnh hưởng đến tai. Mỗi một lần không quan tâm thì hậu quả sẽ nặng nề đến mức không thể gánh chịu được.

 

“40 độ, sao mà cao thế?” Y tá cầm nhiệt kế cau mày.

 

Tay Cố Dĩ Hà rất nóng, tôi biết nhiệt độ cơ thể cậu ấy nhất định không thấp.

 

Thật may chỉ là cảm sốt, y tá trường đã kê một ít thuốc cho Cố Dĩ Hà uống rồi bảo anh nằm xuống giường truyền dịch.

 

“Cậu ấy ngủ một giấc là sẽ ổn thôi. Em về lớp đi.” Y tá chỉnh lại kính, nhìn Cố Dĩ Hà đã ngủ say rồi lại nhìn tôi.

 

Tôi gật đầu, lại cảm thấy không yên tâm.

 

Giờ vẫn đang là giờ nghỉ trưa, hai tiết tiếp theo sẽ là tiết tự học, tôi ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống bên giường.

 

Ánh mắt y tá đột nhiên thay đổi khi nhìn tôi, cuối cùng thở dài rồi quay lại chỗ ngồi và ngồi xuống.

 

Có lẽ gần đây tôi luôn giải đề đến khuya nên tôi hơi thiếu ngủ. Hơn nữa vừa vặn bây giờ đã đến giờ nghỉ trưa nên tôi nằm trên bàn và ngủ thiếp đi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, Cố Dĩ Hà đã tỉnh rồi, cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào cổ tay nhỏ bé vô tình lộ ra trên bàn tay trái của tôi.

 

Nó vô tình bị lộ ra sau khi tôi ngủ quên.

 

Tôi nhanh chóng kéo tay áo lên.

 

Tôi mua tất cả quần áo của mình lớn hơn một cỡ, tay áo đủ dài để che cả bàn tay của tôi.

 

Các cô gái đều thích mặc đồ rộng hơn nên chưa ai nhận thấy điều gì kỳ lạ ở tôi.

 

Nhưng bây giờ Cố Dĩ Hà đã phát hiện, cậu ấy nhanh chóng nắm lấy tay trái của tôi.

 

Tôi chưa kịp vùng ra thì Cố Dĩ Hà đã nhẹ nhàng mở từng lớp ống tay áo đang quấn chặt lấy cổ tay tôi.

 

Vết sẹo hơi hồng và đáng sợ lộ ra trong không trung, lọt vào trong mắt Cố Dĩ Hà.

 

Tay Cố Dĩ Hà run lên, khi cậu ấy ngước nhìn tôi, khóe mắt cậu ấy càng đỏ hơn, đầy vẻ khó tin.

 

Tôi không dám nhìn biểu cảm trên mặt Cố Dĩ Hà nữa, dùng sức thoát khỏi bàn tay run rẩy của cậu ấy, đầu óc trống rỗng chạy ra ngoài.

 

Đó là chút thể diện cuối cùng của tôi.

 

Trong nháy mắt đó tất cả mọi thứ ở trước mặt cậu ấy đều tan thành từng mảnh nhỏ.

 

10.

 

Tôi không biết mình đang đi đâu.

 

Tôi cũng không biết mình có thể đi đâu.

 

Khi Cố Dĩ Hà tìm thấy tôi, tôi đang ngồi xổm ở góc sân thượng, trong tay cầm chiếc máy trợ thính đã được tháo ra ngoài.

 

Tôi bị bao phủ bởi bóng của Cố Dĩ Hà, khi tôi ngước nhìn lên, trong giây lát tôi không thể phân biệt được cậu ấy là ác quỷ đẩy tôi xuống địa ngục hay vị thần đang kéo tôi ra khỏi vực thẳm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-di-ha/9.html.]

 

Cố Dĩ Hà ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, đưa tay nhẹ nhàng mở ngón tay của tôi ra, lấy máy khiếm thính ra khỏi lòng bàn tay tôi.

 

Tôi có thể thấy những ngón tay của cậu ấy đỏ bừng và đầu ngón tay hơi run rẩy.

 

Gió thổi từ phía sau, thổi những lọn tóc sau tai tôi mơn trớn lên má.

 

Cố Dĩ Hà vén lọn tóc tôi ra sau tai, nhẹ nhàng đeo máy trợ thính lên tai tôi.

 

Âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền vào tai.

 

“Giang Giang, đến giờ vào lớp rồi.” Đôi mắt Cố Dĩ Hà đỏ hoe, giọng nói hơi nghẹn, mang theo âm rung.

 

Cố Dĩ Hà không hỏi về vết sẹo trên cổ tay tôi.

 

Tôi ngơ ngác nói được nhưng lại không di chuyển.

 

Cậu ấy cũng không di chuyển.

 

Một lúc sau, cơn gió thổi qua làm mất đi hơi nóng trên mặt tôi, tôi thì thầm nói: “Cố Dịch Hà, chân tôi tê rồi.”

 

Cố Dĩ Hà dường như không ngờ tôi lại nói như vậy, sửng sốt một lát rồi khẽ cười.

 

Cậu ấy quay người lại, đưa lưng về phía tôi: “Tôi cõng em.”

 

Như vậy sao được.

 

Tôi vội vàng lắc lắc đầu nhưng nhận ra rằng cậu ấy không thể nhìn thấy: “Không... không cần.”

 

Chúng tôi sẽ nhận được những ánh mắt khác thường nếu Cố Dĩ Hà cứ thế cõng tôi về phòng học mất.

 

Cố Dĩ Hà không kiên trì nữa, quay người cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, đặt ngay ngắn xuống đất.

 

Trong ánh mắt bối rối của tôi, cậu ấy nhẹ nhàng vỗ nhẹ áo khoác nói: “Ngồi xuống đi.”

 

Tôi vẫn không di chuyển.

 

“Vậy tôi cõng em nhé.” Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng nói.

 

Tôi lắc đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, trong nháy mắt đùi tôi truyền đến cảm giác như hàng tá mũi kim đ.â.m vào.

 

Cố Dĩ Hà giơ tay ấn bóp chân tôi, tôi vừa giãy giụa một chút thì tay cậu ấy đã tóm lấy cổ chân tôi, cảm giác như kim đ.â.m dày đặc trở nên rõ ràng hơn.

 

Qua ống quần rộng, làn da tôi vẫn mẫn cảm cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay Cố Dĩ Hà truyền vào, thậm chí cảm giác này còn lấn át cả cảm giác tê kim.

 

Cố Dĩ Hà đột nhiên thả nhẹ lực và bắt đầu xoa bóp chân tôi một cách nhẹ nhàng.

 

Theo động tác của cậu ấy, bàn chân tôi dần trở lại bình thường sau một trận tê dại.

 

Khi Lục Uyển Uyển đến, cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng dễ gây hiểu lầm như vậy.

 

Sau một hồi lưỡng lự, cô ấy chạy tới.

 

 

Loading...