Cố Dĩ Hà - 12
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:20:28
Lượt xem: 550
Tôi nhìn lên bầu trời xanh không một gợn mây, như thể nhìn thấy tương lai tươi sáng của mình.
“Cuối cùng cũng kết thúc!” Lục Uyển Uyển từ phòng thi bên cạnh đi ra, vòng tay qua cổ tôi.
Đúng vậy, cuối cùng cũng kết thúc.
Thanh xuân đen tối không một tia sáng của tôi cuối cùng cũng kết thúc trong sự ấm áp mà tôi chưa từng dám mơ tới.
13.
Tôi bị Lục Uyển Uyển kéo đi tham gia buổi họp mặt cuối cùng của các bạn cùng lớp cấp ba.
Những người bạn cùng lớp mà tôi không thường xuyên tiếp xúc sau khi uống rượu đều khóc lóc và đến ôm tôi.
Dường như mọi bất hạnh trong quá khứ đều bị họ vứt bỏ cùng với đống sách vở sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ai cũng luyến tiếc phải chia tay nhau, không nhắc đến những tổn thương, tranh chấp trong quá khứ.
Tôi ngồi trên ghế sofa, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều ồn ào, náo nhiệt.
Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh đưa ra và thuần thục tháo chiếc máy trợ thính ra khỏi tai tôi.
Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Cố Dĩ Hà đang ngồi cạnh Lục Uyển Uyển.
Cậu ấy nhét chiếc máy vào túi và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này tôi không đi tới đòi, trong đầu đột nhiên nhớ tới cậu ấy đã từng vô số lần gỡ chiếc máy trợ thính ra khỏi tai tôi, không phải chỉ vì cậu ấy muốn chơi đùa.
“Cười chết, lại là con nhỏ điếc kia. . . “
“Nhìn con nhỏ điếc kìa...”
“Tôi nghe nói cô ta...”
Những khi như vậy, tôi chỉ nghe được một nửa thì Cố Dĩ Hà đã tháo máy trợ thính của tôi ra rồi.
Vì lần nào tôi cũng theo bản năng giật lại nên chưa bao giờ tôi có thời gian để ý đến những lời khó nghe mình vừa nghe được.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như tôi luôn nghĩ mọi việc từ góc độ nạn nhân nên mới luôn nghĩ rằng cậu ấy đang cố bắt nạt tôi.
Sau khi nhìn Cố Dĩ Hà lạnh lùng từ chối vài bạn nữ cùng lớp, cuối cùng tôi cũng không nhịn được cười.
Ngay từ đầu cậu ấy đã không có ý làm tổn thương tôi.
Không biết Lục Uyển Uyển rời đi lúc nào, Cố Dĩ Hà ngồi xịch tới.
Đây là phòng riêng của KTV, các bạn học đều đang đắm chìm trong nỗi buồn chia tay.
Một số người hát, một số uống rượu và một số tỏ tình.
Chỉ có tôi bị Cố Dĩ Hà ngăn cách ở một góc nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-di-ha/12.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Nhìn xuống là đôi tay luống cuống không biết để đâu, ngước mắt lên là khuôn mặt kiệu ngạo bất tuân của Cố Dĩ Hà.
Xung quanh tối mờ nhưng tôi lại cảm nhận được ánh sáng mà tôi chưa thấy qua trước đây.
Cuối cùng, Cố Dĩ Hà kéo tôi rời khỏi KTV.
Cậu ấy đưa tôi xuống dưới một chân cầu, nơi tôi có thể nhìn thấy dòng sông uốn lượn và hàng ngàn ánh đèn.
Tôi chưa bao giờ đến nơi này.
Cố Dĩ Hà lấy chiếc máy trợ thính từ trong túi ra và đeo vào tai tôi, tôi nghe thấy có tiếng gió thổi qua tai.
Tôi nhẹ nhàng vén mớ tóc bị gió thổi bay ra sau tai, cúi đầu nhìn tảng đá dưới chân: “Cố Dĩ Hà, cậu… sẽ ra nước ngoài sao?”
Tôi đã giữ câu hỏi này trong lòng suốt kỳ nghỉ đông đến tận hôm nay tôi mới có cơ hội để nói ra.
Cố Dĩ Hà đang nhìn sang bên kia sông, không ngờ tôi lại hỏi vấn đề này, quay đầu lại nhìn tôi.
Đôi mắt của cậu ấy dường như chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh, sáng đến mức kinh người.
“Tôi sẽ đến Đại học Bắc Kinh.” Cảm giác cậu ấy nói lời này rất tùy ý.
Đại học Bắc Kinh rất khó vào, ngay cả tôi cũng không thể dễ dàng nói ra câu nói đó trước khi có kết quả, nhưng trong miệng cậu ấy, dường như đó đã là điều chắc chắn.
Không biết có phải là do thái độ nhẹ bẫng tùy ý của cậu ấy hay không mà tôi cũng cười: “Được, tôi cũng sẽ thi vào Đại học Bắc Kinh.”
Tôi đã từng muốn vào Đại học Bắc Kinh vì không muốn làm cha mẹ thất vọng, nhưng bây giờ có vẻ như bốn từ này đã mang ý nghĩa khác.
Cố Dĩ Hà thò tay vào túi và lấy ra thứ gì đó.
Tôi không hiểu đó là gì thì tay trái đã bị cậu ấy nắm lấy.
Tôi định vùng ra theo bản năng nhưng cậu ấy đã dễ dàng sắn tay áo tôi lên trên khuỷu tay.
Gió đầu hạ thổi tới mang theo hơi lạnh khiến lông tay tôi dựng đứng cả lên.
Vết sẹo giam cầm toàn bộ thanh xuân tối tăm của tôi lộ ra trong không khí, ngay cả làn gió đêm lướt qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một cảm giác xấu hổ chợt dâng lên trong lòng, tôi chưa kịp rút tay lại thì có thứ gì đó lạnh buốt rơi xuống cổ tay tôi.
“Thế giới này nợ em.” Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng đặt vật lạnh lẽo vào tay tôi. Cậu ấy cúi đầu xuống, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy, chỉ có thể nghe được giọng nói có chút ngượng ngùng của cậu ấy. “Cũng may vẫn còn chưa quá muộn. “
Khi Cố Dĩ Hà buông tay tôi ra, tôi nhìn thấy chiếc vòng trên tay mình.
Những ngôi sao nhỏ và mặt trăng đính trên chiếc vòng vừa vặn che đi vết sẹo trên tay.
Ngón tay Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên cổ tay tôi: “Tôi không có tư cách làm mặt trời, nhưng mặt trăng cũng có thể chiếu sáng cả bầu trời.”