Cô ấy có thể nghe thấy - Chương 2: Bạch nguyệt quang
Cập nhật lúc: 2024-10-10 22:24:48
Lượt xem: 111
Bạch Xuyên rất được mọi người hoan nghênh, dù cậu ấy hay mặt lạnh ít nói nhưng lại không phải loại người quái gở. Chỉ cần cậu ấy dựa vào ghế, tay nhẹ nhàng xoay bút cười là có một đống người túm tụm lại bên cạnh.
Nhưng tôi thì khác, tôi trầm tính, chỉ có một mình.
Khi đó máy trợ thính tôi dùng là loại kém nhất, bởi vì máy không phù hợp với thính lực của tôi, nên tôi thường xuyên đắm chìm trong thế giới yên tĩnh của mình.
Mới đầu người khác còn có chút hứng thú cùng tôi nói chuyện, nhưng dần dần họ lại mất kiên nhẫn.
Chỉ có Bạch Xuyên, có lẽ ngồi cùng tôi lâu rồi nên nhàm chán, cậu ấy kiên nhẫn mà cùng tôi lặp lại lời nói.
“Bạn cùng bàn nhỏ, đến giờ thu bài tập rồi.”
“Bạn cùng bạn nhỏ, giúp tớ một chút.”
“Bạn cùng bàn nhỏ, cậu nghe thấy tớ nói gì chứ?”
“Bạn cùng bàn nhỏ…”
Bạn cùng bàn của tôi- Bạch Xuyên, bây giờ đã không phải cậu bạn ngồi bên tay trái mà tôi có thể chạm vào được nữa.
Cậu ấy đứng trên sân khấu, dáng người thẳng tắp.
Thời điểm Bạch Xuyên lên phát biểu bài diễn thuyết của cựu học sinh ưu tú, tôi ngồi dưới khán đài còn chưa định hình được thì trong tay tôi đã cầm chiếc áo khoác của cậu ấy rồi.
Thật ra tôi muốn nhắc nhở cậu ấy rằng, không thể đứng trước mặt cô gái mình thích, đưa áo khoác của mình cho cô gái khác. Nhưng ánh mắt khi cậu ấy liếc nhìn Lâm Uyển Nhi khiến tôi sợ hãi. Người bảo vệ đã cản tôi lại, cũng bị lời nói của Bạch Xuyên dọa tới mức sắc mặt trắng bệch.
Bạch Xuyên xuống xe, chứng minh tôi là bạn cùng trường với mình rồi dẫn tôi vào trường học.
Lâm Uyển Nhi hiện tại đang ngồi sau lưng tôi, bây giờ tôi đã hiểu cảm giác “lưng như kim chích” là như thế nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Xuyên trên sân khấu. Cậu ấy không thay đổi gì nhiều, khí phách thiếu niên ngày xưa bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng vẫn còn bóng dáng động lòng người của cậu thiếu niên mắt một mí năm đó đánh đàn ghi-ta cho tôi nghe, khoé mắt cậu ấy có một nốt ruồi nhỏ.
Sau khi cậu ấy đọc xong câu cuối cùng. Tôi theo đám đông mà nhẹ nhàng vỗ tay.
Thời khắc quý giá này, không biết bao giờ còn có cơ hội như này nữa.
Bạch Xuyên đứng trên sân khấu, đột nhiên nhìn về phía tôi nhếch khoé miệng cười.
Đến tiết mục hỏi đáp, Bạch Xuyên vẫn luôn kiên nhẫn trả lời hết những vấn đề mà học sinh đặt ra.
Cuối cùng, một cô nữ sinh khoảng 16 17 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa đứng lên cười tủm tỉm nói: “Đàn anh Bạch Xuyên, trên mạng nói thời điểm anh học cấp 3 có một mối tình đầu bạch nguyệt quang, chuyện này là thật hay giả ạ?”
Cả trường đều yên tĩnh chờ câu trả lời, Bạch Xuyên lúc này mới đáp: “Là thật.”
Ánh mắt mọi người đều thống nhất nhìn về phía Lâm Uyển Nhi, nhưng không biết vì sao, nụ cười cô ấy có chút cứng đờ.
Bạn học nữ ấy tiếp tục đặt ra một câu hỏi nữa: “Vậy cô ấy hiện tại có đang ở trường không?”
Bạch Xuyên im lặng một chút, đôi tai đỏ lên, thanh âm kiên định mà vang lên: “Có.”
Vừa dứt lời, các học sinh của trường đều hú hét ầm ĩ lên.
Tôi đặt tay lên trái tim mình.
Cảm thấy có chút vớ vẩn.
Trong một giây phút đó, trái tim tôi lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Tiết mục hỏi đáp đã kết thúc, nhưng lại có một học sinh không mời mà đứng lên, hắn không có mic nhưng giọng của hắn lại rất to.
Hắn nhìn Bạch Xuyên đang chuẩn bị bước xuống sân khấu hét: “Ca sĩ thiên tài! Đại minh tinh! Anh còn nhớ năm anh học lớp 11 anh đã đánh tàn phế một người tên Vương Tinh Vũ không? Tại sao kẻ bạo lực học đường như anh vẫn còn được sống tốt như vậy?
Cả trường nghe xong đều náo loạn cả lên, Bạch Xuyên đưa mắt nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhìn hắn giống như một tên hề đang nhảy nhót.
Bảo vệ rất nhanh đã khống chế đem kẻ quấy rối kia áp giải ra ngoài.
Mọi người bắt đầu lục tục bước ra, chỉ có tôi đứng đơ tại chỗ. Đã nhiều năm tôi không còn nghe thấy tên Vương Tinh Vũ này nữa.
Đó là một ác mộng.
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi vẫn không thể có cơ hội gặp mặt riêng với Bạch Xuyên, cậu ấy bị một đám người bu xung quanh đòi ký tên.
Tôi cảm giác cuốn sổ tiết kiệm trong túi như miếng khoai lang nóng*
*Vứt cũng không được mà cầm cũng không được.
Tôi đi đến lớp học theo trí nhớ của mình, lớp học năm ấy bây giờ đã không còn được sử dụng nữa. Tôi nhìn qua ô cửa kính như xuyên thấu nó nhìn thấy Bạch Xuyên ở giữa hè năm đó, quyển nháp viết đầy những khung nhạc, lon nước có ga được đặt ở góc bàn cậu ấy.
Tôi đứng nhìn mà quên luôn mình đang đứng ở đâu, vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Xuyên ôm cánh tay dựa vào tường nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-ay-co-the-nghe-thay/chuong-2-bach-nguyet-quang.html.]
Tôi theo bản năng mà xin lỗi: “Xin lỗi.”
Cậu ấy có chút buồn cười, đưa tay cầm lấy áo khoác, nói: “Xin lỗi tớ cái gì?”
Tôi cũng không biết.
Chỉ là tôi muốn nói xin lỗi cậu ấy mà thôi.
Có lẽ là, xin lỗi bởi vì tôi là buổi kỉ niệm trường đã xảy ra chút chuyện nhỏ kia.
Tôi nhấp môi, từ trong túi lấy ra quyển sổ tiết kiệm, đưa cho cậu ấy: “Đây là số tiền mà trước kia cậu đã giúp tớ trả tiền thuốc cùng máy trợ thính. Tớ cùng mẹ vẫn luôn muốn cảm ơn cậu, số tiền này trả lại cậu.”
Cậu ấy ngẩn người.
Tôi tưởng cậu ấy sẽ không nhận.
Không ngờ cậu ấy lại nhanh tay cầm lấy, không biết vì sao cậu ấy lại cười.
Bạch Xuyên mỉm cười: “Cậu còn chưa quên tớ, tốt thật đấy.”
Cậu ấy vẫn luôn chú ý tới thứ gì đó khác lạ, mà không phải trọng tâm trong câu nói.
Nhưng tôi làm sao có thể quên được cậu ấy.
_____
Bạch Xuyên không muốn từ cửa chính ra, ngoài cổng trường đều là phóng viên cùng fan đứng trực. Cậu ấy kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống, lén lút nắm tay tôi bước ra từ cửa phụ đi ra ngoài.
Ngày kỉ niệm trường hôm nay, bầu trời rất nhiều mây, bây giờ trời cũng bắt đầu tối sầm đi, quả nhiên đi nửa đường trời đột nhiên đổ mưa.
Tôi kéo Bạch Xuyên vào cửa hàng bán hoa gần trường, khi bước vào cửa chiếc chuông gió vang lên.
Đây là cửa hàng hai năm trước mẹ tôi mở. Nghe nói kiếp này bán hoa, kiếp sau xinh đẹp, nhưng tôi chỉ cầu bản thân thính lực được bình thường.
Trong tiệm không có ai, chắc là đi ra ngoài.
Bạch Xuyên vừa gọi điện cho người đại diện xong, đứng ở tiệm nhìn khắp nơi.
Tôi đi pha trà, cậu ấy quay lưng về phía tôi như đang nhìn thứ gì đó, đợi đến khi nhìn rõ tôi mở to mắt, suýt chút nữa làm đổ ly trà hoa.
Thùng giấy đựng đầy poster, album ký tên của Bạch Xuyên mà tôi cùng mẹ dọn vẫn ở trong tiệm. Chắc mẹ tôi vừa mới bê ra, chuẩn bị gọi người tới lấy, kết quả lại để Bạch Xuyên thấy được.
Chân tay tôi cứng đờ đi, cảm giác tâm sự nhiều năm của mình bị lộ ra rất xấu hổ.
Bạch Xuyên cầm một album lên xem: “Đây là album mới nhất khi tớ vừa ra mắt.”
Tôi chuyên tâm để ý tới sắc mặt của cậu ấy, cười haha với bạn học cũ lâu năm không gặp: “Cái này rất khó mua, dù sao mọi người đều thích cậu.”
Mấy đồ này tôi đã tích cóp rất lâu rồi.
“Mấy ca khúc của cậu, album tớ đều nghe qua. Bạch Xuyên tớ——“ tớ thích cậu. Mấy chữ kia cuối cùng cũng không thể nói ra, tôi dừng một chút mới cười rộ lên: “Bạch Xuyên, tớ là… fan của cậu.”
Có rất nhiều người thích ca sĩ thiên tài Bạch Xuyên.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi chỉ thích Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên quay đầu, cậu ấy nói: “Nhưng cậu chưa từng tới buổi biểu diễn của tớ.”
Bên ngoài hết mưa rồi.
Chuông gió vang lên.
———
Sau khi Bạch Xuyên đi, người bạn Tiểu Thỏ đã gửi tin nhắn về tình hình fanpage hiện tại.
Mấy người trong nhóm bắt đầu không thích người chị dâu Lâm Uyển Nhi này. Bởi vì cô ấy cọ nhiệt độ của Bạch Xuyên, nên liên tiếp nhận được mấy đại ngôn lớn, liên quan tới lợi ích quá nhiều.
Lại nói trong nhóm bắt đầu có những tin đồn khác.
Tôi đọc xong đột nhiên gửi tin nhắn: [Tiểu Thỏ, thật ra tớ cùng Bạch Xuyên là bạn cùng bàn năm cấp 3. Cậu ấy còn hỏi tớ, vì sao không đến xem buổi biểu diễn của cậu ấy.]
Bên kia không trả lời, một lát sau lưới trả lời một đống haha.
Có lẽ cảm thấy tôi nói chuyện này rất buồn cười.
Tôi cũng cụp mắt xuống cười một cái.
Tên của tôi cùng Bạch Xuyên đặt ở bên nhau, vốn dĩ đã là chuyện làm cho mọi người ngạc nhiên rồi.
Tôi đem cái vọng tưởng kia của mình nhanh chóng ấn xuống.