CHUYẾN ĐI SINH TỬ NƠI NÚI SÂU - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:07:30
Lượt xem: 180
Bàn Tiểu Hoa khóc gật đầu, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.
Trời gần tối, người trong thôn từ từ tụ về phía bên này.
Số người tới càng ngày càng nhiều, trong đó có không ít gương mặt tôi căm thù đến tận xương tuỷ.
Tôi cắn chặt răng, mới kiềm chế được sự xúc động muốn xông lên xé xác họ.
Lần này đến, ngoại trừ đàn ông trong thôn ra thì còn có mười mấy người phụ nữ bị lừa đến đây.
Họ ăn mặc không khác người trong thôn là bao, mà ánh mắt chỉ có sự c.h.ế.t lặng.
Chỉ cần mấy người đàn ông bên cạnh hơi vặn người đều đã dọa họ nhảy dựng lên.
Tôi đảo mắt qua họ, trong đó có ánh mắt thiện ý, cũng có ánh mắt của người muốn xem kịch.
Kiếp trước, vì có thể chạy ra nơi này mà tôi cũng từng đi tìm họ.
Nhưng xoay người, họ đã nói cho Bàn Văn Lâm biết, thứ nghênh đón tôi sau đó chính là trận đòn roi tàn nhẫn và sự tra tấn của ông ta.
Trong đó chỉ có Lâm Hương Phương, vì giúp tôi chạy trốn mà ngăn cản những người đuổi theo tôi cuối cùng bị người đàn ông trong nhà cô ấy đánh chết.
Dùng lời của cô ấy mà nói, cô ấy đã bị chôn vùi cả đời ở nơi này rồi, cô ấy không muốn tôi cũng phải ở lại chỗ này.
Ánh mắt của tôi xuyên qua mọi người, đặt ở trên người cô ấy, nở một nụ cười thân thiện nhìn về phía cô ấy.
Cô ấy nhìn về phía tôi, trong ánh mắt đó có sự lo lắng.
Người trong thôn nhất quyết đi tới xem Bàn Văn Lâm, sau đó tụm năm tụm bảy ở ngoài phòng để bàn tán.
Trong đó một ông chú gần năm mươi tuổi nói: "Tiểu tử này, lúc trước còn vui vẻ, sao bây giờ lại bệnh thành như vầy cơ chứ.”
10
Thím Trương nhìn tôi, nháy mắt với chú kia, nói: "Trước đó không lâu còn lên núi tìm măng ngã, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.”
Bây giờ cả người Bàn Văn Lâm đều không nhúc nhích được, ngay cả ý thức cũng không tỉnh táo, chỉ cần ngừng thuốc một thời gian là có thể khôi phục.
Nếu như tiếp tục đút thuốc cho ông ta, lại còn đút nhiều lần, thì nói không chừng sẽ vĩnh viễn ở trong tình trạng như thế này.
Ánh mắt của thím Trương luôn vô tình liếc nhìn về phía tôi, tất cả mọi người ở đây đều biết Bàn Văn Lâm đang giả vờ bị vậy, chỉ có tôi biết đó là sự thật.
Thím Trương giả vờ lau nước mắt không tồn tại trên mặt, sau đó nói với mọi người: "Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, bây giờ ngay cả bố ruột cũng bị như vậy, sau này con bé phải làm sao đây.”
“Tiểu Hoa phải làm sao không phải đã nói từ trước rồi sao, nếu không chúng tôi đến nơi này làm gì.”
Nhưng tôi không có tiếp lời bà ta mà chỉ bình tĩnh nhìn bà ta.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lời bà ta nói hoàn toàn trùng khớp với đời trước.
“Theo tôi thấy, cũng chỉ có một biện pháp duy nhất đó chính là kết hôn.”
Bà ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Kiếp trước, tôi không ngừng cầu xin họ, mong họ buông tha cho tôi, nhưng căn bản đều vô dụng.
Lúc ấy, Bành Minh vì bảo vệ tôi mà bị họ đánh c.h.ế.t rồi ném vào trong núi.
Lúc này đây, Bành Minh vẫn lựa chọn đứng ở trước mặt che chắn bảo vệ cho tôi.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó lặp lại lần nữa, tôi kéo anh ấy lại.
Thím Trương đi tới trước mặt tôi, nói: "Cháu gái à, thím biết cháu vì Tiểu Hoa nên mới đến đây, thím cũng tin cháu sẽ đối xử tốt với Tiểu Hoa."
“Từ nhỏ bố con bé đã nuôi lớn nó, cũng không dễ dàng gì, bây giờ lại còn thành như thế này, cháu xem như thấy tội cho bố con bé mà gả cho anh Bàn đi."
Vốn dĩ tôi có ý tốt muốn nhận nuôi Tiểu Hoa.
Sở dĩ đến nơi này, cũng là do bị họ lừa gạt và muốn thể hiện tấm lòng của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuyen-di-sinh-tu-noi-nui-sau/chuong-5.html.]
Nhưng không ngờ sự thiện ý của tôi, lại đẩy tôi vào địa ngục.
Bà ta nói xong lời này, ánh mắt của cả thôn nhìn về phía tôi cũng thay đổi.
Loại ánh mắt này, giống như một bầy sói hoang sắp tấn công tôi.
Trong mắt họ xuất hiện sự tàn nhẫn.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Giống như đang chờ tôi từ chối sau đó đồng loạt xông lên.
Tôi nắm lấy tay Bành Minh, ý bảo anh ấy không nên xúc động, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Tôi biết từ nhỏ đến lớn Tiểu Hoa sống cũng không dễ dàng gì, lần này tôi cũng đến đây vì con bé.”
Tôi nói xong, vẫn không quên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Bàn Tiểu Hoa.
Sau đó tiếp tục nói: "Về chuyện kết hôn này, tôi không có ý kiến.”
Tất cả mọi người đều nhìn tôi một cách khó tin, họ chẳng kịp phản ứng lại.
Tôi tiếp tục nói với thím Trương: "Vậy chuyện làm tiệc rượu phải làm phiền mọi người rồi.”
Tôi nói xong, tất cả mọi người đều vui vẻ nở nụ cười.
Chỉ có Lâm Hương Phương đứng trong đám đông lại nhìn tôi với ánh mắt thương xót và không đồng tình với những lời nói này.
Tiệc rượu được sắp xếp tổ chức vào hai ngày sau, Bàn Văn Lâm bình thường hết ăn lại nằm, trong nhà căn bản không tiết kiệm được một chút tiền nào.
Tôi và Bành Minh lấy ra một ngàn đồng, đưa cho thím Trương, bảo bà ta tìm cách gọi người trong trấn để giao một ít thịt heo và rau dưa đến vào ngày đó
Tôi cố ra vẻ tự tin ở bên ngoài mà không có một chút khác thường nào, bởi vì tôi thật sự chờ mong ngày đó đến từ tận đáy lòng.
Rất nhanh sau đó, người dân xung quanh đều giúp đỡ tôi xây dựng hiện trường, thậm chí còn có người tìm đâu ra một chiếc váy đỏ rách nát để cho tôi mặc vào ngày đó.
Tôi mỉm cười và chấp nhận tất cả.
11
Ngày hôm sau, Lâm Hương Phương lén lút đến tìm tôi.
Cô ấy liên tục quan sát xung quanh, sợ có người phát hiện.
Nhìn thấy cô ấy có lời muốn nói nhưng nhìn thấy Bành Minh ở bên cạnh tôi, cô ấy lại trở nên do dự.
Tôi giới thiệu với cô ấy: "Đây là bạn trai tôi, anh ấy đến đây với tôi.”
Lúc này cô ấy mới yên tâm gật đầu, nói: “Cô chạy đi, mau rời khỏi đây ngay.”
"Không nên tin mấy chuyện kết hôn ma quỷ như vậy, nếu thật sự làm tiệc rượu rồi thì cô vĩnh viễn sẽ không rời khỏi được nơi này."
Đương nhiên tôi biết lời này của cô ấy là có ý gì, tôi bảo cô ấy không cần lo lắng rồi nói: "Chẳng lẽ không làm tiệc rượu, tôi mới có thể rời khỏi nơi này sao?"
Cô ấy giật mình, nói: "Cô biết hết mọi chuyện, vậy tại sao còn không chạy đi?"
Tôi đáp: "Đương nhiên tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi có một số chuyện tôi nên kết thúc, và một còn một vài chuyện vẫn phải giải quyết.”
Cô ấy không hiểu ý tôi.
Tôi nói sang chuyện khác: "Ở thành phố chúng tôi, kết hôn đều cần có phù dâu ở bên cạnh, ngày mai cô đến làm phù dâu của tôi được không?"
Cô ấy còn muốn khuyên tôi, nhưng thấy thật sự khuyên không nổi nữa nên mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của tôi.
Có tiệc cưới vừa bàn, đương nhiên tôi càng giống chủ nhân trong căn nhà này hơn.
Sau khi tiễn Lâm Hương Hương đi, tôi lại đi tìm thím Trương.
Bà ta đang bận rộn la hét mấy người phụ nữ trong thôn ở trong phòng chuẩn bị đồ dùng cho tiệc rượu ngày hôm sau.
Đám phụ nữ kia nhìn thấy tôi, đều bày ra dáng vẻ hả hê khi thấy người gặp họa.
Tôi lại làm như không thấy, cười nói với họ: "Thật sự là vất vả cho mọi người rồi.”
Thím Trương cười nói: "Có gì đâu mà vất vả, chờ làm tiệc rượu xong thì cháu chính là người của thôn Ca Lý chúng ta, cháu đừng câu nệ như vậy làm gì.”