Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chưởng mệnh nữ - 9

Cập nhật lúc: 2024-12-05 15:00:17
Lượt xem: 613

19

 

Không giống như triều đại trước, sau thời kỳ chiến tranh loạn lạc thì dân số giảm mạnh nên chuyện cưới gả ở triều đại hiện tại không chịu quá nhiều ràng buộc đạo hiếu.

 

Gả vào nhà họ Lương rồi ta mới biết Lương Mục đã có tám thiếp và bốn nha hoàn thông phòng.

 

Người nhỏ nhất mới mười ba, cùng độ tuổi khi ta vào Xuân Trú Lâu.

 

Đứa bé đó tên là Tiểu Thảo, chạy nạn từ nơi khác đến đây rồi bị bán vào phủ nhà họ Lương.

 

Nghe nói đầu năm nay con bé còn bị Lương Mục đá đến sảy thai.

 

Nhưng ta đã thấy ánh mắt con bé nhìn Lương Mục. Ánh mắt sáng lấp lánh kia rõ ràng là yêu thích và ngưỡng mộ.

 

Ta hỏi con bé: "Ngươi rất thích phu quân ư?"

 

Nó gật đầu như giã tỏi.

 

"Vì cái gì? Hắn rất tốt với ngươi sao?"

 

Nó nói tiếng phổ thông còn không sõi, trộn lẫn giọng địa phương nơi nào đó.

 

"Thiếu gia tốt với nô tỳ lắm. Mặc dù ngài ấy đánh nô tỳ, lần trước bụng nô tỳ bị đạp rất đau, nhưng ngài ấy cho nô tỳ ăn no. Lúc ở nhà, cha cũng đánh nô tỳ, còn không cho cơm ăn, nô tỳ đói quá đến nửa đêm phải dậy uống nước lạnh cho đỡ đói. Thiếu gia biết rất nhiều thứ, biết viết chữ này, biết vẽ tranh này! Cẩu Đản ở thôn của nô tỳ biết viết mỗi cái tên đã được gọi là sao Văn Khúc hạ phàm rồi."

 

Ta nhớ tới kiểu chữ nát bét của Lương Mục, không khỏi nhướng mày.

 

"Ta dạy chữ cho ngươi, ngươi có muốn học không?"

 

Con bé sợ hãi lắc đầu.

 

"Làm sao nô tỳ xứng học chữ được? Đấy không phải là thứ loại người như nô tỳ được học!"

 

Ta thất vọng thở dài, khoác tay ra hiệu cho con bé ra ngoài.

 

Năm đó, cha ta không cấm ta học chữ, nhưng đích tỷ không thích đọc sách nên ông ta cũng không mời thầy đến phủ dạy ta.

 

Thì bởi ta chỉ là thứ nữ mà.

 

Ta mặt dày mày dạn bám theo lấy sách, mài mực cho đích huynh và đường huynh, nghĩ trăm phương ngàn kế để đi vào thư phòng sao chép từng quyển từng quyển sách một.

 

Tâm tình của ta lúc đó chắc phải miêu tả là ‘tham lam’ nhỉ.

 

Chưa đủ, chưa đủ, còn muốn thêm nhiều nữa.

 

Phần ‘tham lam’ này vẫn luôn có ích với ta cho đến tận hôm nay.

 

Ta trắng tay bị ném xuống sông, không cầm theo được tiền bạc hay quyền thế gì, nhưng ta có thể mang đi học thức của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/9.html.]

Người đời vẫn nói tham lam là ác; phải thanh tâm quả dục và biết thỏa mãn thì mới có được hạnh phúc.

 

Ta lại cảm thấy người biết thỏa mãn thì chỉ có thể câu nệ tại đáy giếng, người tham lam mới có thể nhảy ra khỏi hàng rào.

 

Cái gọi là ‘yên lòng với những gì hiện có’ chẳng qua là mong đợi của kẻ chăn cừu với bầy cừu thôi. Thế mà cừu lại tin thật. 

 

Quả là chuyện buồn cười nhất thế gian này.

 

20

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Sau khi hút cạn vận khí của Thi Lương, ta đã có năng lực mới.

 

Ngày xưa ta chỉ có thể hút vận khí trên người phu quân thôi, còn bây giờ phạm vi của ta đã mở rộng ra toàn gia tộc của phu quân rồi.

 

Ta thử hút vận khí nhà họ Lương nhưng lực cản quá lớn.

 

Vận khí như thủy triều vậy, có lên có xuống.

 

Muốn hút hết vận khí của một người thì nhất định phải đợi đến thời điểm vận khí của hắn suy yếu, vận khí của gia tộc cũng thế.

 

Đây là chuyện thuận theo ‘vận’. 

 

‘Mệnh’ do trời định nhưng ‘vận’ do người định. Mọi hành động của một người sẽ ảnh hưởng đến vận khí của chính người đó, làm chuyện hủy hoại vận khí thì số phận của bản thân lập tức sẽ suy yếu.

 

Ví dụ như Thi Lương. Nếu hắn giữ mình trong sạch, không rơi vào bẫy của ta thì cũng không đến mức c.h.ế.t sớm như vậy.

 

Một tháng sau lễ thành hôn, Lương Mục dẫn ta vào phủ Thị Lang.

 

Lão Đinh gác cổng nghẹn họng nhìn ta trân trối như gặp ma.

 

Ta mỉm cười: "Lão Đinh, làm phiền vào báo với phụ thân rằng Nhàn Nương về thăm người."

 

Lão Đinh vội vã chạy đi báo cáo rồi nhanh chóng chạy ra, đầu toát đầy mồ hôi. Lão nói cha ta không ở nhà nên không dám chuyên quyền tự ý mời ta vào.

 

Lương Mục vừa thất vọng vừa phấn chấn. Thất vọng vì chưa được việc gì đã phải trở về, phấn chấn vì hắn thật đúng là cưới được khuê nữ nhà quan.

 

Ta cũng vui vẻ lắm.

 

Cha biết ta còn sống thì nhất định ăn không ngon ngủ không yên, sợ ta hủy hoại danh dự của ông ta.

 

Chắc chắn cha nghĩ mãi rồi sẽ nghĩ đến phải tiên hạ thủ vi cường*, dí c.h.ế.t cả ta lẫn nhà họ Lương đứng sau ta mới êm xuôi được.

 

(*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước dễ chiếm ưu thế, chủ động trước dễ thành công)

 

Chuyện làm cho người ta sung sướng nhất trên đời là gì?

 

Không gì sung sướng hơn chuyện dùng dương mưu* để kẻ thù làm việc cho mình.

 

(*dương mưu: trái với âm mưu là mưu kế ngầm, thì đây là mưu kế công khai rành rành)

Loading...