Chưởng mệnh nữ - 6
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:56:09
Lượt xem: 532
"Chàng chớ có kiếm cớ lấy lệ với ta. Bao năm ở tại Xuân Trú Lâu có chuyện gì ta chưa thấy đâu! Cái gì mà sợ ta thiệt thòi, đều là lý do vớ vẩn! Nếu nam nhân thật lòng ái mộ nữ nhân thì nhiệt tình hừng hực, vừa gặp đã chỉ ước hôm sau được cưới luôn về nhà, đâu ra lắm lý do như vậy? Chàng đắn đo thế, ta nghĩ hẳn là chưa yêu đến si mê lắm đâu. Đừng nói nữa, ta hiểu chàng không yêu ta rồi!"
"Ta, ta …không phải thế!" Hắn luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, xoay quanh ta an ủi mãi. Lúc lâu sau hắn mới nghĩ ra được một lý do khác.
Thi Lương thở dài nói:
"Không phải ta không muốn cưới nàng. Thật sự là gia tộc ta rất nghiêm khắc trong chuyện nề nếp lối sống. Nàng cũng biết đấy, ta là con nhà quyền quý còn nàng lại xuất thân từ Xuân Trú Lâu. Nếu ta cưới nàng thì ít nữa trở về tông tộc chắc chắn sẽ bị tộc trưởng đánh chết.
Hay là thế này đi Nhàn Nương. Ta nạp nàng làm thiếp trước, sau đó lại lấy một người khác làm lá chắn. Mấy năm thôi rồi ta sẽ lấy cớ người kia c.h.ế.t bệnh và đưa nàng lên vị trí chính thất!"
Ta: ......"
Lời này mà hắn cũng nói ra được, đúng là không sợ trời phạt ha.
Ta thút thít khóc ròng đáp: "Không được. Kỳ thực ta cũng xuất thân từ thế gia, không thì sao lại có được nét chữ và học thức thế này. Trước khi qua đời phụ thân gọi ta đến bên giường bắt ta thề, rằng Tống Nhị Nương đời này tuyệt đối không làm thiếp, nếu trái lời thề thì tổ tiên dưới suối vàng đều không được an bình! Cho nên ta đã cam đoan với phụ thân, nếu ta hạ mình làm thiếp thì vừa ký khế ước xong sẽ đ.â.m đầu quyên sinh để người muốn nạp ta làm thiếp lấy về một tấm bài vị!"
"Chàng không thể cưới ta mà ta không thể làm thiếp. Xem ra đời này chúng ta có duyên nhưng không có phận rồi, đã như vậy sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Thi Lương chàng ơi, sau này dù có làm thê tử của ai thì A Nhàn cũng sẽ giữ chàng trong tim, ngày ngày khẩn cầu trời xanh phù hộ chàng hạnh phúc bình an."
Nói xong, ta khóc nấc lên che mặt rời đi.
14
Về sau Thi Lương tới tìm ta rất nhiều lần nhưng ta đều tránh không gặp.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Lâu rồi hắn không có tác phẩm gì mới, người ta bắt đầu âm thầm lời ra tiếng vào. Có người chế giễu hắn hết thời, lại có ý kiến cho rằng cách dùng từ trong mấy tác phẩm mới nhất vừa hoa mỹ vừa tế nhị nhưng lại không giống phong cách lúc trước của hắn, nghi ngờ hắn tìm người viết thay.
Đối phó sứt đầu mẻ trán mà vẫn chưa bác bỏ được lời đồn, Thi Lương đành tìm gặp tú bà đề nghị chuộc thân cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/6.html.]
Tú bà đòi hắn hai mươi lượng bạc trắng rồi sảng khoái thả ta đi.
Thi Lương mang khế bán thân đến trước mặt ta, thấp thỏm nói: "Nhàn Nương..."
Ta thờ ơ nhìn hắn.
"Chàng cầm khế bán thân đến để nạp ta về làm thiếp à?"
Hắn lựa lời đáp: "Ta đã chuộc nàng ra rồi, nàng không cần ở Xuân Trú Lâu nữa đâu. Nhưng chuyện khác chúng ta về nhà rồi bàn bạc sau được không?"
Ta rút trâm đồng dí vào cổ mình, nở một nụ cười đau thương.
"Nhàn Nương không thông minh lắm nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa biết liêm sỉ. Nếu hôm nay ta vi phạm với lời thề mà về nhà cùng chàng thì còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân dưới suối vàng nữa."
"Chàng còn cố ép ta nữa thì Nhàn Nương này chỉ đành lấy cảnh tượng m.á.u phun xa năm bước để tạ lỗi với tổ tiên!"
Hắn bị sự kiên quyết của ta dọa mất mật. "Nhàn Nương, không, nàng đừng làm thế!"
Thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của hắn, ta đổi giọng dịu dàng.
"Thật ra cũng không phải là không có cách cứu vãn chuyện này. Chàng chỉ cần đưa ta đến phủ quan chuyển hộ tịch cho ta, viết rõ trên đó ta là thê tử của chàng. Người ngoài không thấy Tam thư Lục lễ, ai biết được chàng đã có phu nhân đâu? Đến lúc về phương nam đoàn tụ cùng gia tộc thì chàng lấy thêm một phu nhân khác quản lý việc nhà, Nhàn Nương chỉ cần danh phận bình thê cũng được."
Ta phải nhượng bộ đến nước này rồi Thi Lương mới tin lời thề ta kể.
Hắn cảm động nói: "Nhàn Nương, nàng tốt như thế, ta thề đời này nhất định không phụ nàng."
Ta nhào vào lòng hắn, "Phu quân, Nhàn Nương tin chàng!"