Chưởng mệnh nữ - 23
Cập nhật lúc: 2024-12-05 15:10:20
Lượt xem: 498
41
Khi Thích Trường Lan dẫn quân xông vào cửa cung thì sấm sét đã ngừng từ lâu.
Ráng màu rực rỡ đang bao trùm phía chân trời, báo hiệu điềm lành tới. Dân chúng trăm họ bàn tán ầm ĩ, ai cũng nói Thích Trường Lan là Thiên Tử trên trời giáng xuống vậy nên hắn vừa vào kinh thành thì nơi đây lập tức sinh ra hiện tượng khác lạ.
Hứa Khai không ngờ quân đội nhà họ Thích chỉ có vỏn vẹn hai vạn binh mã thế mà thật sự có thể công phá được cửa thành.
Biết rõ bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi, hắn hận đời bắt đầu tàn sát hậu cung trong cơn tuyệt vọng. Đám thuộc hạ của hắn cũng học theo, cướp của g.i.ế.c người khắp nơi. Không ít phi tần và tỳ nữ trong cung trở thành nạn nhân dưới tay bọn chúng.
Giết đến đỏ cả mắt, hắn cầm trường đao nhuốm m.á.u trên tay xông vào điện của Công Chúa, cười gằn nói:
"Công Chúa đang chờ vị hôn phu giỏi giang kia của nàng à? Tên giặc họ Thích phá hỏng đại nghiệp của ta! Hôm nay ta không g.i.ế.c được hắn cũng phải kéo vị hôn thê của hắn cùng chết! Có Công Chúa làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng coi như một chuyện vừa lòng đẹp ý! Chỉ là không biết thằng nhãi Thích Trường Lan kia bị ta chiếm thê tử thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"
Nói xong, hắn cười ha ha.
Công Chúa cũng mỉm cười với hắn.
Roi da trong tay nàng vung lên, linh hoạt như rắn quấn lấy cổ của Hứa Khai. Gai trên roi móc ngược vào da thịt hắn. Hắn làm tướng quân chinh chiến đã nhiều năm nhưng lại không ngờ tới Công Chúa trông có vẻ yếu đuối vậy mà có năng lực phản kích hắn như thế. Hắn nghẹn đến tím tái mặt mày, giữ chặt phần roi quấn quanh cổ không buông.
Công Chúa cầm cán roi, kéo mạnh một cái, Hứa Khai lập tức ngã xuống đất lăn vài vòng. Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ, không biết gáy hắn bị thứ gì đ.â.m phải, cứ thế về chầu Diêm Vương.
"Ta lo cho an nguy của Công Chúa nên vội vàng chạy đến, bây giờ xem ra là ta lo hão rồi." Ta đi ra từ góc khuất, khẽ cười.
"Kinh thành hôm nay gió táp mưa sa, sấm sét vang trời. Chuyện này có liên quan đến ngươi không?" Công Chúa lau sạch vết m.á.u trên roi, khẽ khàng hỏi.
"Lúc đó là ta đang độ kiếp."
Ta kéo tay nàng đi đến bên cửa sổ, chỉ cho nàng thấy ráng màu và đám mây cuộn sóng tượng trưng cho may mắn phía chân trời. Ánh vàng rực rỡ chiếu xuống nhân gian.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Nhờ phúc của Công Chúa, hiện tại ta đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ. Ta sắp sửa phải rời trần thế rồi. Đợi khi Thiên Lôi mở lối về trời thì ta sẽ đi đến vùng đất tu tiên. Trước khi đi ta định gấp gáp trở về cứu Công Chúa lần cuối. Nhưng có lẽ ta lo thừa quá."
Công Chúa nghe vậy thì sững sờ: "Ngươi... sắp đi ư?"
"Đúng vậy."
Ta lấy ra một cục đá bình thường không có gì đặc biệt, nhét vào trong tay nàng:
"Công Chúa cất kỹ cái này nhé. Sau khi bóp nó ba lần thì mười thước xung quanh sẽ xảy ra hiện tượng lạ báo điềm lành. Nên dùng lúc nào ta tin ngài tự cân nhắc rõ ràng được. Còn nữa, tỳ nữ Tiểu Thảo của ta đành gửi gắm cho Công Chúa vậy. Tuy không thông minh lắm nhưng được cái biết điều lại trung thành, Điện Hạ chỉ cần cho con bé ăn no thôi."
Thấy thân thể ta dần dần chìm trong hào quang ánh vàng, Công Chúa không nhịn được mà nhào tới hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/23.html.]
"Vậy khi nào ngươi trở về? Tống Nhàn Hà! Khi nào ngươi trở về?"
"Có lẽ phải đến lúc ta thành tiên."
Trước khi đi, ta thì thầm bên tai Công Chúa một câu:
"Làm thôi! Yêu hắn, g.i.ế.c hắn, sau đó thay thế hắn."
Nói xong thì Thích Trường Lan cuối cùng cũng đuổi tới nơi. Ta cười thật tươi với hắn rồi chìm hẳn trong cột hào quang ánh kim, phi thăng.
Cảnh tượng này hẳn là cả đời Thích Trường Lan khó lòng quên được.
Ta đã từng là vị hôn thê của hắn, hi sinh nhan sắc để cứu hắn một lần, còn từng vì hắn mà rơi xuống bùn lầy dưới đáy xã hội. Bây giờ ta lại chìm trong ánh sáng thần thánh rồi phi thăng thành tiên trước mặt hắn.
Hắn quên sao nổi?
Có ta chắn ngang, Trưởng Công Chúa và Thích Trường Lan sợ là không làm đôi uyên ương hạnh phúc mỹ mãn được rồi.
Công Chúa càng yêu Thích Trường Lan thì sẽ càng hận hắn.
Năm rộng tháng dài, cặp Hoàng Đế Hoàng Hậu này đương nhiên sẽ đấu đá thảm thiết lắm đây.
Ta chặn tất cả các khả năng có thể khiến Công Chúa ngồi yên ở vị trí Hoàng Hậu. Ta muốn ép nàng không thể không tranh đoạt.
Chỉ tiếc rằng ta không cách nào tận mắt thấy ngày Công Chúa cầm ngọc tỷ trong tay, bễ nghễ ngồi trên ngai vàng.
42
Nhân lúc đêm tối, ta ung dung bay vào hoàng cung.
Mấy nữ nhân mặc áo quan, đội mũ cánh chuồn không ngừng phản bác quan điểm về chuyện trên triều của nhau trên đường ra khỏi cung.
Thị nữ cầm đèn lồng đi tuần đêm trong cung nhỏ giọng dặn nhau: "Dạo này Bệ Hạ ngủ không yên giấc, chớ làm kinh động đến ngài."
Ta tìm tới tẩm cung của Công Chúa, đi xuyên qua tường để vào, lẳng lặng chăm chú nhìn dáng vẻ đang ngủ của nàng.
Công Chúa già rồi.
Nhan sắc diễm lệ như hoa đào, mơn mởn như nước mùa xuân khi trước đã hằn dấu tháng năm. Da nàng chùng xuống, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Giữa hai đầu lông mày có vết nhăn thật sâu, chắc hẳn gặp không ít chuyện phiền lòng. Con ngươi của nàng cũng không còn trong vắt như xưa mà như đầm nước sâu không thấy đáy, không đoán được hướng dòng chảy.
"Ngài tỉnh rồi." Ta cười nói.
"Tỉnh rồi." Công Chúa đáp.