Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chưởng mệnh nữ - 22

Cập nhật lúc: 2024-12-05 15:09:23
Lượt xem: 433

Ta lắc đầu: "Bé ngốc này! Ta ổn, không hề khổ?"

 

Tiểu Thảo lấy dũng khí, "Nô tỳ nghe nói ngài và Thích Tướng Quân vốn đã đính hôn với nhau nhưng Công Chúa phải lòng Tướng Quân, cưỡng ép chia rẽ hai vị. Bây giờ Thích Tướng Quân sắp sửa đánh vào kinh thành đến nơi, Công Chúa lo trong lòng Tướng Quân vẫn mang hình bóng ngài nên mới thỉnh cầu Hứa Khải ban ngài cho Bệ Hạ. Bệ Hạ thì ngây ngây dại dại, hành động không có chừng mực, bao nhiêu cung nữ hầu hạ đều bị ngài ấy lỡ tay gây thương tích! Ngài còn trẻ như thế, sau này chưa chắc đã có con trai để trông cậy vào lúc tuổi già, sao lại không khổ?"

 

"Trông cậy vào?" Ta lẩm bẩm. "Ta không trông cậy vào những thứ này."

 

Thấy Tiểu Thảo vẫn lo lắng ra mặt, ta đành phải trấn an con bé: "Ta từ tiểu thư nhà quan biến thành nha hoàn chải đầu chốn thanh lâu, lại từng bước một trèo ra khỏi nơi đó, bây giờ sắp sửa trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, được hưởng vận khí của quốc gia."

 

"Mấy năm qua, thành tựu ta đạt được lớn hơn nhiều so với nỗ lực bỏ ra. Nhiều cô nương còn phải đánh đổi nhiều hơn ta gấp trăm gấp nghìn lần mà cuối cùng vẫn c.h.ế.t đi với hai bàn tay trắng. Ta cảm thấy vụ buôn bán này, xứng đáng lắm."

 

Tiểu Thảo cái hiểu cái không: "Thế nhưng bỏ lỡ Thích Tướng Quân rồi ngài không tiếc nuối sao?"

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Tiếc nuối ư?

 

Có lẽ.

 

Ta mà không mang dòng m.á.u Chưởng Mệnh Nữ thì hẳn là sẽ không khuyến khích Công Chúa tranh đoạt, có khi sẽ tự mình thử cảm giác chiếm ngai vàng một lần cũng chưa biết chừng.

 

Chỉ tiếc rằng quyền lực của Hoàng Đế và phú quý chốn trần gian sao có thể so với con đường tu tiên cầu đạo?

 

Tống Nhàn Hà ta chỉ cần thứ tốt nhất, nếu đã có thể phi thăng thành tiên thì làm Hoàng Đế một trăm lần ta cũng không thèm.

 

"Tiểu Thảo à,..." Ta sờ sờ đầu con bé. "Điều cả đời ta mong muốn không phải thứ đó."

 

"Thế thì là cái gì?"

 

"Là tiêu d.a.o tự tại*."

 

(*tiêu d.a.o tự tại: tự do thong thả rong chơi đó đây)

 

40

 

Thời khắc tên ta được quan sách phong viết lên trên sách ngọc, quanh người ta bỗng nổi gió lớn.

 

Lúc này ta và Hoàng Đế ngờ nghệch đang cùng đứng trên đài tế thiên.

 

Đất trời bao la, đủ loại vận khí từ trong kẽ đất, từ trên bầu trời tuôn ra, không ngừng hút vào thân thể ta.

 

Thật là khoan khoái sung sướng!

 

Thiên địa nằm cả trong lòng bàn tay, giang sơn này tùy ý ta xoay vần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/22.html.]

Ta bật cười thật to.

 

Đám nô tài thị nữ bên cạnh không hiểu vì sao ta cười. Bọn họ bị gió xô ngã trái ngã phải, không thể không nằm rạp trên mặt đất để không bị gió cuốn đi.

 

Vận khí của đất trời và linh khí của nhân gian đều tụ tập hết trên đỉnh đầu ta. Linh lực chạy rần rật trong cơ thể, xâm nhập vào tám mạch kỳ kinh rồi hóa thành những giọt nước gọi là linh dịch. Sau đó linh dịch chảy về tụ hợp lại ở đan điền.

 

Vận khí của đất nước đang bên bờ sụp đổ hóa thành thuốc bổ thượng hạng, nuôi dưỡng các đường khí huyết tổn thương vì tu luyện quá độ của ta. Linh dịch từ đan điền hóa thành những con cá, từng con bơi về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân ta.

 

Cá hóa thành rắn bồng*, rắn bồng hóa thành trăn khổng lồ, trăn khổng lồ hóa thành giao*, cuối cùng giao hóa thành rồng!

(*rắn bồng: một họ rắn nước nhỏ màu xanh ô liu đến nâu sẫm, con trưởng thành dài không quá 60cm

*giao hay thuồng luồng, giao long: thủy quái trong thần thoại Á Đông, hình dạng tương tự rồng)

 

Mây đen rợp trời. Những ánh chớp lập lòe ẩn giữa màn mây.

 

Tia sét ánh tím đầu tiên đánh xuống, ta đẩy Hoàng Đế ra xa, dang hai tay nghênh đón lôi kiếp của mình. Đau đớn tê tái truyền từ bàn tay truyền đến khắp toàn thân rồi hội tụ lại ở kinh mạch, dòng sét đốt cháy hết những dơ bẩn còn sót trong cơ thể!

 

Tia sét thứ hai đánh xuống trừng phạt những nghiệp nhân quả ta phạm phải: Thi Lương, Lương Mục, Mục Kỳ, cha ta... Những linh hồn ấy quấn lấy ta, đau khổ gào thét. 

 

"Có lẽ ta làm chuyện thất đức với các ngươi thật đấy." Ta lạnh lùng nói: "Nhưng nữ nhân như ta sinh ra vốn đã bị người trong thiên hạ đối xử bất công, cũng phải có người trả giá cho điều đó chứ?"

 

"Không gặm thịt uống m.á.u các ngươi thì ta sống sao nổi, cho nên, xin các vị xuống địa ngục đi!"

 

Lửa bốc lên từ đầu ngón tay ta, đốt rụi mấy cái tâm ma này.

 

Hết tia sét này đến tia sét khác đánh xuống liên tục, không cho ta thời gian nghỉ xả hơi.

 

Không biết qua bao lâu, màu sắc của sấm sét nhạt dần, càng lúc càng chuyển sang màu vàng.

 

Âm thanh của sấm sét như một vị thần thời xa xưa đang gầm lên, những tia sét ánh vàng không gì cản nổi đánh xuống đầu ta!

 

Cơ thể ta bị sét đánh đến không còn tấc da thịt nào lành lặn, ta ngửa mặt lên trời thét dài:

 

"Ta muốn đất trời nổi gió mưa, mặt trời ló rạng khỏi mây đen…"

 

Cơn mưa tầm tã kéo tới!

 

Màng chắn vô hình trong đan điền của ta như nứt vỡ, vô số linh lực theo vận khí tràn vào đó!

 

Lính đưa tin từ xa quất ngựa chạy đến, vừa đi vừa hét to:

 

"Hứa Tướng Quân …"

 

"Kinh thành… thất thủ rồi!"

Loading...