Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chưởng mệnh nữ - 2

Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:53:48
Lượt xem: 807

4

 

Sau khi đạt được vận khí của ta, Thích Trường Lan quả nhiên hồi phục sức khoẻ như kỳ tích.

 

Trên khuôn mặt non mềm của ta lại mọc ra một cái bớt đen lớn.

 

Từ ấy ta trở thành cô nương xấu xí nổi tiếng gần xa.

 

Thích Trường Lan không hề ghét bỏ mà suốt ngày tặng ta của ngon vật lạ.

 

Nơi nào hắn cũng kể: "Nếu như không có phu nhân thì ta đã về chầu tổ tiên lâu rồi. Bây giờ chẳng qua là dung mạo nàng có chút tỳ vết, ta mà ghét bỏ nàng thì có khác gì cầm thú!"

 

Ai cũng ca tụng đoạn giai thoại này, vô số tiểu thư khuê các ao ước ghen tỵ ta có phúc lớn.

 

Chỉ riêng mình ta biết, hắn tặng nhiều đồ như thế nhưng trước giờ không chịu đến gần ta.

 

Lúc hắn nhìn góc mặt nghiêng của ta thì cười rất dịu dàng. Cứ hễ ta quay sang, lộ ra vết bớt thì trong mắt hắn sẽ hiện lên một chút ghét bỏ.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Đúng là nam nhân.

 

Thân quyến của gia tộc họ Thích thường đến nói bóng nói gió, ám chỉ rằng một cô nương xấu xí không xứng với vị trí phu nhân của thế tử Trường Bình Hầu.

 

Cha ta thì ngược lại. Ông ta dặn lên dặn xuống, yêu cầu ta giữ chặt lấy Thích Trường Lan, mối hôn sự này tuyệt đối không được phép đứt gánh giữa đường.

 

Cũng phải thôi, bán ta xong chức quan của cha thăng liền hai cấp cơ mà.

 

Tiệc vui chóng tàn. 

 

Khi ra ngoại ô diệt trừ thổ phỉ, Thích Trường lan cứu được Trưởng Công Chúa.

 

Trưởng Công Chúa phải lòng vị tướng quân trẻ tuổi, tuyên bố nếu không phải người ấy thì thề không gả chồng.

 

Hoàng Thượng ban một ý chỉ đến phủ nhà ta.

 

 Cha ta xem xong, dứt khoát truyền tin ‘ta mắc bệnh nặng cần đi thôn trang dưỡng bệnh’ ra ngoài.

 

Sau đó, ông ta sai người trói ta lại và ném xuống dòng sông ở ngoại thành, để ta đuối nước mà chết.

 

Mùa đông khắc nghiệt, nước sông lạnh thấu xương.

 

Áo bông trên người ta nhanh chóng hút đẫm nước, kéo ta chìm xuống đáy sông.

 

Nước lạnh tràn qua miệng, chảy vào trong bụng. Tay chân ta lạnh lẽo đông cứng như băng. Lòng sông như có vô số oan hồn nắm chặt cổ chân ta.

 

Giữa giây phút sinh tử, ta theo bản năng hút vận khí từ Thích Trường Lan.

 

May mà lúc trước chỉ nói cho cha một nửa sự thật. Bọn họ sao mà lường được, ta có thể lấy vận khí của bản thân ra chắn tai thay phu quân, nhưng cũng có thể cướp lấy vận khí của phu quân cho mình.

 

Hiện tại ta và Thích Trường Lan vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê, ta mượn ít vận khí của hắn dễ như trở bàn tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/2.html.]

 

Ta gỡ dây thừng và cởi xiêm y nặng trĩu, giãy dụa bò lên bờ.

 

Trong khoảnh khắc lấy lại sự sống ta nghĩ, bất kể là cha hay Thích Trường Lan, một ngày nào đó ta sẽ khiến bọn họ phải hối hận. Ta muốn tước đoạt quyền thế, thứ bọn họ coi trọng nhất, để bọn họ biết cảm giác bị người chà đạp như chó ra sao.

 

Dưới ảnh hưởng của vận khí, ta vừa ra khỏi nước vẫn đang ướt dầm dề đã bị mẹ mìn bắt đi.

 

Bà ta bán ta vào Xuân Trú Lâu, thanh lâu lớn nhất kinh thành.

 

Tú bà chê vết bớt trên mặt ta, nói rằng dung mạo thế này không thể mang ra tiếp khách được.

 

Ta không chút do dự quỳ trên mặt đất.

 

"Tiểu nữ tự biết mặt mũi không đẹp, nhưng tiểu nữ từng đọc qua vài cuốn sách, biết chút chữ nghĩa, còn có kỹ thuật vấn tóc không tệ. Xin ma ma rủ lòng từ bi thương xót mà giữ tiểu nữ lại làm nha hoàn vấn tóc cho các cô nương!"

 

Tú bà cò kè mặc cả với mẹ mìn một phen, cuối cùng gật đầu.

 

"Coi như hôm nay ta làm một việc tốt đi vậy. Hà Nương còn thiếu một đứa nha hoàn vấn tóc chải đầu. Nếu nàng không chê ngươi thì ngươi hầu hạ nàng đi."

 

5

 

Hà Nương là hoa khôi của Xuân Trú Lâu, mặt nàng như phù dung chớm nở, còn có một giọng hát thanh nhã thánh thót.

 

Trước mặt tú bà thì nàng thân thiết nói với ta: "Muội muội lanh lợi thế này ta mong còn không được, sao nỡ chê bai? Lại đây, phòng của tỷ tỷ ở bên này. Muội nghỉ tại gian ngoài. Chỉ cần muội nghe lời thì có của ngon vật lạ gì ta không để thiếu phần muội đâu."

 

Sau khi trở lại phòng thì nàng oán giận đập đồ, khắp nơi toàn là mảnh vỡ: "Đã dặn lần này nhất định phải chọn đứa nào vừa mắt một chút rồi thế mà… Tại sao nha hoàn của mấy ả khác đứa nào đứa nấy trắng trẻo xinh xắn, đến lượt ta lại nhét cho đứa có vết bớt xấu ma chê quỷ hờn!"

 

"Ai cũng coi thường Hà Nương này có phải không!"

 

Ta vo chặt góc áo, ra vẻ run lẩy bẩy sợ hãi: "Là lỗi của A Nhàn, mong cô nương bớt giận."

 

Hà Nương mắt trợn trừng đá vào đầu gối của ta.

 

"Cút! Không được phép quay góc mặt bên này về phía ta, xấu c.h.ế.t đi được!"

 

6

 

Hà Nương ghét vết bớt trên mặt ta.

 

Kể cả ta đã vấn cho nàng kiểu tóc mới đẹp hơn hẳn các cô nương khác thì nàng vẫn mặt nặng mày nhẹ với ta như cũ, cả ngày hết đánh lại mắng.

 

Có chuyện gì không vừa ý khi tiếp khách, Hà Nương sẽ trút giận lên người ta. Nàng phạt ta quỳ đứng sau đó quật bắp chân ta, còn không cho phép ta ăn uống gì.

 

Để chịu ít đi vài đòn, ta chủ động cầm bút làm thơ viết nhạc cho nàng. Những đoạn thơ bài từ* này thu hút rất nhiều khách thuộc tầng lớp học thức ghé thăm Hà Nương. Bọn họ vừa hào phóng vừa không hạch sách, dễ hầu hạ hơn thương nhân nhiều, là miếng mồi béo bở hiếm gặp nơi đây.

 

(*từ: là một thể loại văn học, hình thành vào đời Đường và phát triển mạnh vào đời Tống ở Trung Quốc)

 

Cuộc sống xuôi chèo mát mái hơn xưa, cộng thêm lo ta bỏ sang chỗ các cô nương khác nên Hà Nương không còn động tay động chân với ta nữa.

 

Nhưng mà đôi khi nàng sẽ cố ý hỏi ta: "Ngươi biết chữ, chắc hẳn trước kia cũng là tiểu thư khuê các, làm sao lại lưu lạc tới loại địa phương này?"

Loading...