Chưởng mệnh nữ - 13
Cập nhật lúc: 2024-12-05 15:02:57
Lượt xem: 645
27
Trong thời gian ta là hôn thê của Thích Trường Lan, ta thường xuyên thấy vận khí đặc biệt trên đầu hắn.
Vận khí của hắn không giống như người thường mà có ánh vàng rực rỡ và mây mù vờn quanh, thậm chí còn mơ hồ vang tiếng rồng gầm.
Đây là vận khí Tiềm Long.
Nói cách khác, Thích Trường Lan tương lai có cơ hội ngồi lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn.
Loại người tự mang mệnh trời như thế thì dù ta có dòng m.á.u Chưởng Mệnh Nữ chảy trong mạch cũng không được sửa đổi bừa bãi. Nếu không sẽ phải gánh lấy nhân quả, tai ương ngập đầu.
Công Chúa là thành viên hoàng thất, đã đính hôn với Thích Trường Lan, tương lai khả năng cao sẽ bị hắn cướp đoạt giang sơn nhà mình.
Thanh đao đoạt mệnh được chế tạo riêng cho Thích Trường Lan còn ai thích hợp hơn Công Chúa nào?
Ta nghĩ, xác thật là không có ai.
Thế là ta bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi Công Chúa có chí với giang sơn không?"
Nàng nhíu mày hét lớn: "To gan!"
"Ngươi có biết chỉ dựa vào câu nói này bổn cung đã có thể tru di cửu tộc nhà ngươi không!"
Ta cười giả lả.
"Nếu cha ta có thể chôn cùng thì vừa lòng ta quá. Chỉ là không biết nghe lời này xong Thánh Thượng và các Hoàng Tử có sinh lòng nghi kỵ Công Chúa hay không?"
Nàng nhìn ta với vẻ mặt thâm trầm.
Ta cười nhạt nhìn ngược lại.
Một lúc lâu sau Công Chúa mới nói: "Bổn cung tuyệt đối không tơ tưởng ngai vàng, càng không có ý định bắt chước Nữ Đế của triều đại trước. Không thể làm trái tam cương ngũ thường*, lời này đừng nhắc lại nữa."
(*tam cương ngũ thường: những nguyên tắc đạo đức cơ bản thời phong kiến theo quan điểm nho giáo)
Ta tự tin hỏi: "Công Chúa có biết vì sao thế gian này trọng nam khinh nữ, nữ nhân vì sao lại không bằng nam nhân không?"
Trưởng Công Chúa nghe thế thì càng bất mãn hơn: "Ngươi rõ ràng là có tài hoa không thua một đấng nam nhi nào, vì sao lại tự coi thường bản thân như vậy? Bổn cung chưa từng cho rằng nữ nhân không bằng nam nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/13.html.]
Ta lắc đầu.
"Lời này của Công Chúa sai rồi. Nữ nhân đúng là không bằng nam nhân. Nếu không thì vì sao chỉ có nam nhân mới được làm quan làm tướng, vì sao chỉ có nam nhân mới được ngồi lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn? Nữ nhân có thể dệt có thể thêu, có thể đọc có thể viết, nhưng đâu có được tự chủ quyết định điều gì. Kể cả có kiếm ra tiền thì cuối cùng tiền đó cũng biến thành tài sản của phụ thân hoặc phu quân ấy thôi."
"Như thế thì xem ra nữ nhân có khác gì con trâu đâu nào? Có khác thì chẳng qua là giá trị hơn con trâu một chút xíu!"
Tâm lý Công Chúa bắt đầu d.a.o động rồi.
Ta nói tiếp: "Bao nhiêu triều đại trong lịch sử trôi qua, người phải sang xứ lạ hoà thân luôn là Công Chúa. Lúc Công Chúa triều đại trước đi hòa thân đã từng nói, Công Chúa lớn lên bằng các sản vật được chúng sinh khắp thiên hạ cống nạp nên đương nhiên phải hy sinh vì trăm họ. Nhưng Hoàng Tử và đám vương công quý tộc cũng hưởng thụ sản vật của chúng sinh hàng ngày giống vậy, sao bọn họ không cần hy sinh?"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Được, coi như ngươi nói đúng, nữ nhân không bằng nam nhân. Nhưng ngươi nói xem đến cùng là thua kém chỗ nào?"
Công Chúa rút roi dài từ tay áo ra, nhẹ nhàng vung lên một cái, chén trà trên bàn đã bị quấn đến trên tay nàng.
"Bổn cung tập võ từ nhỏ. Đao, kiếm, roi da, binh pháp, b.ắ.n cung, cưỡi ngựa, thương giáo, không có gì ta không tinh thông. Cho nên nếu nữ nhân siêng năng tập luyện thì cả cơ thể lẫn tâm hồn chưa chắc đã không bằng nam nhân."
Ta gật đầu nói: "Đương nhiên. Nô tỳ thuộc lòng các loại sử sách binh pháp từ thuở bé, cũng không nghĩ rằng văn thơ của mình có điểm gì thua kém nam nhân."
Công Chúa hỏi: "Vậy ngươi nói đi, không bằng ở chỗ nào?"
"Một, không đủ tàn nhẫn. Hai, không đủ tham vọng." Ta nói khẽ. "Chỉ thế thôi."
Mắt Công Chúa trợn tròn.
"Gặp nhau nơi ngõ hẹp, một người cầm đao phòng vệ còn một kẻ vùng lên đ.â.m liền. Điện Hạ cho rằng kết quả thế nào? Ai sẽ thắng làm vua? Ai sẽ thua làm giặc?"
"Nam nhân trời sinh đã mang tính cướp đoạt, nhưng bản tính trời cho của nữ nhân lại là sinh tồn. Cướp đoạt là ác, chỉ cầu sinh tồn là thiện. Nữ nhân quá lương thiện chính là sai lầm. Bởi vì lương thiện chỉ là lớp ngụy trang để lừa bịp người trong thiên hạ."
"Nếu trước mặt Công Chúa có con thú hoang. Một con hung ác, lúc đói hay khi bị thương nó sẽ điên cuồng cắn xé. Một con dịu dàng ngoan ngoãn, đói kệ đói, đau kệ đau, cả ngày nó chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu Điện Hạ chỉ có một miếng thịt trong tay thì ngài sẽ đút cho con nào? Nếu Điện Hạ đói bụng mà nhất định phải g.i.ế.c một con để cầm hơi thì ngài sẽ chọn ra sao?"
Công Chúa trầm tư không nói một lời.
"Lương thiện là tội, không tham càng là tội. Khát khao quyền lực là thứ trân quý nhất thế gian. Nếu như Thái Thượng Hoàng của chúng ta đánh chiếm được một quận một huyện thôi đã vừa lòng thỏa ý thì lấy đâu ra đất đai mênh m.ô.n.g của đất nước ta ngày hôm nay?"
Ta quỳ xuống hành lễ.
"Công Chúa vừa có dũng vừa có mưu, là thành viên hoàng thất. Ngài rõ ràng có năng lực đi đến vị trí kia nhưng lại nói mình không hề tơ tưởng đến ngai vàng của đế vương."
"Công Chúa, đây chính là đại họa."