Chưởng mệnh nữ - 12
Cập nhật lúc: 2024-12-05 15:02:19
Lượt xem: 671
Ta sờ lên mặt.
Lúc trước hắn liếc ta một cái thôi đã khó chịu ra mặt, ta còn nhớ như in đây. Bây giờ ta không còn vết bớt nữa, lại thêm nhan sắc sau khi tu luyện càng xuất chúng thì hắn lại bắt đầu chuyển sang dính lấy không buông.
Ta ấp ủ cảm xúc rồi che mặt khóc.
"Trường Lan, ta cũng nhớ chàng… Mấy năm nay không giờ khắc nào ta ngừng nghĩ về chàng. Ta bị phụ thân ném xuống sông, để chật vật sống sót mới phải bất đắc dĩ dựa vào hết nam nhân này đến nam nhân khác. Tuy nhiên, từ tận đáy lòng ta chỉ coi mình chàng là phu quân của ta!"
"Bây giờ chàng cũng sắp thành hôn với Công Chúa, còn ta đã là thiếp nhà người khác. Nếu ta còn có chút liêm sỉ thì nên cách xa chàng một chút. Chúng ta vừa mới vượt quá ranh giới rồi. Công Chúa kiêu ngạo như thế, để ngài biết được thì ngài có thể tha cho chúng ta không?"
Hắn thương tiếc ôm lấy bờ vai mảnh mai của ta từ phía sau.
"Đừng sợ, tính cách Công Chúa chính trực lắm, rất hay bất bình thay những nữ nhân số khổ. Nàng long đong lận đận cả đời như thế, Công Chúa nhất định sẽ thông cảm mà."
Ta chưa kịp đáp thì thấy một tỳ nữ chui ra từ trong đám trúc.
"Thích Trường Lan ngươi giỏi lắm, dám lén lút hẹn hò với người khác ở đây! Ngươi không thấy có lỗi với Công Chúa nhà ta à?"
Sau lưng tỳ nữ, một cô nương mặc áo đỏ cầm roi dài trên tay, xông đến như một đốm lửa đang cháy hừng hực.
Mặt Thích Trường Lan chợt biến sắc, hắn hô lên thất thanh: "Công Chúa!"
Trưởng Công Chúa không có biểu cảm gì, quất một roi xuống đất ngay sát bên chân Thích Trường Lan.
"Nàng ta ở lại, ngươi cút đi."
Thích Trường Lan che chở trước người ta.
"Xin Công Chúa minh giám! Lúc trước bởi vì hôn sự của Công Chúa và ta nên Nhàn Nương vô tội mới bị liên luỵ, may mắn sao mà thoát c.h.ế.t trong chân tơ kẽ tóc. Nếu Công Chúa còn chút lòng thương hại thì đừng ra tay với nàng!"
Nói thật, thời điểm hắn chắn trước mặt ta trông cũng ra dáng nam nhân ra trò.
"Thích Trường Lan, trong lòng ngươi bổn cung là kẻ độc ác, lạm sát người vô tội như thế sao?" Công Chúa lạnh lùng hừ một tiếng. "Nàng ta là thị thiếp nhà họ Mục. Ngươi tư thông với nàng ta ở đây, bọn họ không làm gì được ngươi nhưng g.i.ế.c nàng ta thì dễ như trở bàn tay. Đến cùng ngươi đang giúp hay là hại nàng ta?"
Thích Trường Lan còn định nói thêm, lại bị Công Chúa trừng mắt.
"Còn không đi mau? Nếu con trai út nhà họ Mục tìm đến đây ta ắt có cách đối phó."
Nghe vậy, Thích Trường Lan nhìn ta rồi lại nhìn Công Chúa, do dự một chút rồi cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Ta thở dài. May mà không trông cậy gì vào tên này.
Thấy hắn đã đi xa, Trưởng Công Chúa tiến lên mấy bước, dùng chuôi roi nâng cằm ta lên.
"Vài năm trôi qua, ngươi thế mà lại xuất hiện trước mặt ta thật."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tư thế bị ép ngẩng đầu rất khó chịu, ta đẩy roi ra, nhìn nàng mỉm cười.
"Đúng vậy, chỉ là không biết kèo đánh cược năm đó của Công Chúa với ta bây giờ có còn tính không?"
26
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuong-menh-nu/12.html.]
Ta quen biết Trưởng Công Chúa ở Xuân Trú Lâu.
Khi đó Hà Nương vừa dựa vào từ khúc của ta mà nổi danh ít lâu đã có một vị công tử thanh tú ra tay hào phóng gọi đích danh muốn gặp riêng nàng.
Vị công tử trẻ măng này ban cho không ít tiền thưởng, nhưng gặp Hà Nương rồi thì chưa nói được mấy câu đã thất vọng ra mặt.
"Không phải ngươi." Công tử nói chắc như đinh đóng cột.
Gã đầy tớ trắng trẻo không có râu đứng sau lưng công tử giận dữ quát: "Một ả kỹ nữ thấp kém mà cũng dám lừa gạt chủ nhân nhà ta?"
Hành động của người này trôi chảy vô cùng, hai chiêu đã gạt Hà Nương quỳ rạp trên đất.
Hà Nương hoảng sợ khóc lớn, khai ra tên ta.
Ta từ gian ngoài đi vào, cung kính nói:
"Mong quý nhân thứ tội! Không dám lừa gạt quý nhân, người ngài muốn tìm có lẽ là nô tỳ."
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua đã biết đây chẳng phải công tử gì mà là nữ nhân giả dạng.
Là nữ, tầm tuổi này, bên người lại có thị vệ ngầm, quần áo nhìn như khiêm tốn nhưng thật ra là gấm Thiên Hương năm ngoái vừa được tiến cống vào hoàng cung.
Người này ngoại trừ vị Trưởng Công Chúa cướp phu quân và hại ta bị ném xuống sông thì chẳng còn ai khác vào đây cả.
Hôm nay Công Chúa tìm đến chẳng lẽ là vì ta?
Lòng ta nặng trĩu.
Trưởng Công Chúa phất tay ra hiệu cho thị vệ rời đi, xách theo cả Hà Nương.
Ta cẩn thận quan sát, thấy Công Chúa không có vẻ mặt gì khác lạ với vết bớt trên mặt ta mới hỏi: "Vì sao quý nhân muốn tới gặp nô tỳ?"
Công Chúa nghiêm mặt nói: "Hiền tài có bao giờ là đủ. Ta nghe được thanh âm bất bình trong thơ, vốn tưởng rằng sẽ gặp được một người lòng mang chí lớn."
Nàng nhìn thân thể gầy yếu của ta, lắc đầu đầy thất vọng.
"Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc là ngươi có tài mà chí không ngông. Rõ ràng chỉ dựa vào tài hoa đã có thể khiến khối kẻ đang cần người tài phò trợ đến chuộc thân cho mình nhưng ngươi lại co đầu rút cổ ở chốn thanh lâu này để tài hoa mai một, thậm chí còn cam tâm chắp tay dâng thơ mình làm cho kỹ nữ."
"Cho nên ngươi không phải người ta muốn tìm. Hôm nay quấy rầy rồi, cáo từ."
Chỉ với vài câu nói ngắn ngủn này thôi ta có thể khẳng định Trưởng Công Chúa khác xa so với tưởng tượng trước đó của ta.
Mối hôn sự này chỉ sợ còn có điều mờ ám.
Thấy nàng đứng dậy muốn đi, ta không chút hoang mang ném ra mồi nhử.
"Vì sao Công Chúa cần hiền tài? Là cho Hoàng Đế? Cho gia tộc họ Thích? Cho Thập Tứ Hoàng Tử? Hay là cho chính bản thân Công Chúa?"
Nàng kinh ngạc quay đầu: "Ngươi nói gì đó?"