Chúng ta sống sót qua tận thế - 03.
Cập nhật lúc: 2025-01-04 05:06:53
Lượt xem: 7,058
Rồi cả thân thể hóa thành vô số mảnh băng rơi rụng đầy đất.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi hét lên kinh hãi, lùi lại vài bước và ngã ngồi xuống sàn.
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng phát hiện tay mình bị dính chặt vào sàn nhà.
Dù cố gắng giãy giụa, tôi vẫn không thể thoát ra.
Cả người như bị sàn nhà cắn nuốt, lạnh buốt đến tận xương.
Tay tôi dần mất đi cảm giác, cơ thể trở nên đông cứng.
Dù tôi gào thét, âm thanh cũng bị nuốt chửng trong không khí lạnh lẽo.
Đột nhiên, tiếng gọi dồn dập kéo tôi khỏi cơn ác mộng.
Tôi choàng tỉnh, nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Hóa ra chỉ là mơ.
Tôi ngồi ở mép giường, lòng vẫn còn run sợ.
"Ác mộng sao?" Vợ lo lắng hỏi.
Tôi an ủi cô ấy rồi ra ban công hút thuốc.
Dù cố gắng, tôi vẫn không thể xua tan nỗi bất an trong lòng.
Ngày hôm sau, sau khi đưa chị cả về nhà, tôi quay lại kiểm kê hàng trong tiệm thịt.
Sau đó, tôi quyết định đóng cửa tiệm và đưa vợ con về nhà cũ.
“Cho dù thực sự cải tạo vậy trong nhà người già và trẻ con không cần ai chăm sóc sao?
Anh đoán, việc cho bảo mẫu về nhà chắc chắn là để tránh lộ thông tin gì đó!”
Vợ tôi vẻ mặt đầy hoang mang đáp: "Anh đừng nghĩ linh tinh nữa. Nếu muốn dự trữ lâu dài sao họ không mua thịt heo đông lạnh mới rồi ăn dần?"
Tôi cười, giải thích: "Vợ à, nhà mình đã từng ăn thịt heo đông lạnh lâu chưa?
Thịt đông lạnh để lâu, vị và dinh dưỡng đều kém, ăn vào chẳng khác gì nhai thịt xác sống, không ai thích đâu.
Anh cứ có cảm giác sắp tới thực phẩm sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Tốt nhất chúng ta nên về quê kiểm tra trước, dự trữ thêm lương thực."
Vợ tôi nghe xong vẫn chưa hiểu hoàn toàn: "Nếu có vấn đề gì em nghĩ sống trong thành phố sẽ an toàn hơn ở quê mà?"
Tôi lắc đầu: "Vợ à, trong thành phố nhiều người, nhiều chuyện phức tạp.
Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, chúng ta – loại dân thường nhỏ bé – sẽ hoảng loạn ngay.
Nông thôn rộng rãi, ít người, lại dễ dàng tự cung tự cấp hơn."
Cô ấy lo lắng hỏi tiếp: "Vậy còn con cái thì sao? Nếu hai ta đều về quê, ai sẽ đưa đón con tan học?"
Tôi trấn an: "Chúng ta cứ về quê trước, kiểm tra xem có gì cần mua bổ sung không.
Sau đó sẽ quay lại đây. Tiệm thịt thì tạm thời không mở.
Mấy ngày tới, anh sẽ chuyển hết hàng về quê và làm thành thịt khô để dự trữ."
Nghe vậy, vợ tôi vẫn chưa yên tâm nói: "Hay là mình báo với chị cả, bảo chị ấy cũng chuẩn bị trước đi?"
Tôi vẫy tay: "Vợ à, chuyện này khó mà nói.
Nếu thực sự có chuyện, chị cả sẽ trách chúng ta không báo trước.
Còn nếu chẳng có gì xảy ra, chị lại bảo chúng ta dọa chị, làm chị lo lắng không đâu.
Hiện tại chỉ là suy đoán, cứ để mình mình biết thôi, tránh rắc rối."
Tình trạng vật tư hiện tại trong nhà:
Ba chiếc tủ đông lớn.
Một máy phát điện diesel 10KW.
Có dự trữ dầu diesel, nhưng loại dầu này không chịu được nhiệt độ thấp, dễ bị đông cứng.
Cần thay bằng máy phát điện chạy xăng.
Có một hầm chứa, cửa vào nằm ngay trong nhà.
Hầm này cách mặt đất, nhiệt độ thấp hơn khoảng 10°C.
Nhà đã được sửa chữa mới, nằm trên sườn núi, mùa đông khá lạnh.
Khi sửa chữa, tôi đã dùng vật liệu tốt, tường dày hơn so với nhà cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chung-ta-song-sot-qua-tan-the/03.html.]
Cửa sổ kính hai lớp, khung nhôm cách nhiệt.
Tường có lớp giữ nhiệt.
Hệ thống giường sưởi và tường ấm truyền thống vẫn được giữ lại.
Tôi cảm thấy, nếu căn nhà này còn không chịu được nhiệt độ thấp thì những căn nhà lầu trong thành phố càng không thể chịu nổi.
Trên nóc nhà có lắp giao diện cho năng lượng mặt trời.
Dù sao, vùng núi nông thôn này điện lực cũng không ổn định nên tôi đã chuẩn bị cả máy phát điện chạy dầu và giao diện năng lượng mặt trời để đảm bảo nguồn điện.
Căn nhà chính gồm ba phòng ngủ, một phòng khách lớn.
Ngoài ra còn có hai gian nhà ngang, một nhà bếp riêng, phòng vệ sinh và phòng nồi hơi.
Trong nhà có giường sưởi, tường ấm, hệ thống khí nóng, tất cả đều được lắp đặt đầy đủ.
Các thiết bị gia dụng cơ bản như TV, tủ lạnh, máy giặt đều có, vì tôi thường xuyên về đây để làm thịt heo.
Do trong núi mát mẻ, nên không cần điều hòa.
Khuôn viên nhà cũ:
Một sân rộng ba mẫu, bao quanh giữa sườn núi.
Có một hang động lớn và một nhà xưởng nhỏ.
Hang động này dùng để chứa máy phát điện diesel, tủ đông, và một số đồ dùng linh tinh.
Cả nhà xưởng lẫn nhà chính đều có giếng nước, lấy được nước ngầm.
Người ta gọi đây là “lão nhân nhạc” – nơi mà nguồn nước luôn dồi dào.
Dự trữ lương thực:
Trong hầm chứa: 150 cân gạo, 200 cân bột mì, 300 cân khoai lang đỏ.
Một ít dầu ăn, muối, rượu và t.h.u.ố.c lá (thân thích thường mang biếu).
Hầm chứa rất rộng rãi, khô ráo.
Thịt khô và chân giò hun khói: ít nhất 200 cân, toàn là hàng đã ủ kỹ nhiều năm, chỉ để gia đình sử dụng.
Mỡ heo: Khoảng vài chục cân.
Trong sân còn có hai con ch.ó lớn, một con đen và một con vàng, chuyên giữ nhà.
Tường bao quanh khá cao, phía trên còn có lưới sắt.
Kế hoạch bổ sung vật tư: Tôi và vợ kiểm kê lại mọi thứ, cảm thấy mọi thứ đã khá đầy đủ có thể trụ qua mùa đông dài.
Tuy nhiên, để chuẩn bị tốt hơn, tôi tính dự trữ:
Gạo và bột mì: Mỗi tháng sử dụng khoảng 50 cân gạo và 50 cân bột mì.
Gạo có hạn sử dụng 18 tháng, bột mì 12 tháng.
Tôi dự định mua thêm 18 túi gạo và 12 túi bột mì.
Thực phẩm khô: Rau củ có thể để lâu như cải trắng nhưng tôi lo mùa hè khó bảo quản nên ưu tiên mì ăn liền, bánh khô và các loại thực phẩm khô.
Than đá: Than đá là vật tư quan trọng nhất để sưởi ấm.
Năm ngoái, 4 tháng mùa đông chỉ tiêu thụ chưa đến 3 tấn.
Năm nay, tôi định mua thêm khoảng 12 tấn và cố gắng tích trữ nhiều nhất có thể.
Việc dùng than đá ở thành phố khá khó khăn nhưng ở quê thì thuận tiện hơn nhiều.
Nhiên liệu:
Dự trữ thêm xăng dầu và phụ tùng thay thế cho máy phát điện.
Dầu máy phải thay mỗi 200 giờ hoạt động, nên cần mua thêm để dự phòng.
Dự đoán về thời tiết:
Tôi nghi ngờ rằng sắp tới sẽ có thời tiết cực đoan, có thể là giá lạnh khắc nghiệt.
Hiện tại, thời tiết đang rất oi bức nhưng tôi có cảm giác tương lai sẽ xảy ra giá rét kéo dài.
Bao giờ xảy ra và kéo dài bao lâu thì tôi không rõ nhưng chuẩn bị trước vẫn hơn.
Tôi chợt nghĩ đến một điều, tục ngữ nói không sai: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội."
Nếu xảy ra đại tai nạn, tôi – người duy nhất trong thôn tích trữ nhiều đồ như vậy – liệu có tránh được ánh mắt đói khát của những kẻ giống sói hoang?