Chung cư Lâm Viên- Đêm trăng máu - 1.1: Quy tắc kì lạ
Cập nhật lúc: 2024-12-12 08:40:47
Lượt xem: 12
Tôi là Lê Anh Khoa, năm nay mười lăm tuổi. Tôi sống ở Sài Gòn suốt mười năm thì gặp sự cố.
Khi đó, cả gia đình tôi đi dã ngoại trên núi thì bị gấu ăn thịt. Cũng tại gia đình tôi kệ biển cấm có gấu mà leo vô cắm trại.
Tôi còn nhớ khi đó, tôi được bố trét cứt lên mạng ngăn mùi của con người thu hút gấu rồi mang một đống rơm đắp lên người tôi.
Sau đó tôi chứng kiến cảnh bố mẹ tôi bị gấu tấn công, ăn thịt. Kinh khủng hơn là mẹ tôi nằm dưới đất, đầu chỉ cách tôi vài xăng ti mét.
Dù thân dưới đang bị gấu ăn nhưng miệng mẹ vẫn thì thầm nói với tôi.
"Bôn... lấy t..tiền về Đà Lạt s..sống đi con."
Sau đó tôi thấy tay mẹ nhanh chóng luồng xuống dưới rơm thả một cái chìa khóa trước mặt tôi rồi rút tay ra.
Chết.
Con gấu quả thực không tìm thấy tôi, chờ đến lúc được cứu cũng đã sang ngày hôm sau.
Cả gia đình năm người đi cắm trại, chỉ còn mình tôi sống sót.
Sau khi hỏa táng cho bố mẹ anh trai, tôi ôm bốn lọ tro cốt sắp xếp đồ chuẩn bị về Đà Lạt.
Trong tình cảnh như này, tôi không cho phép mình khóc. Nhà chỉ còn mỗi mình tôi thôi, tôi phải mạnh mẽ để gia đình nơi chín suối yên tâm nhắm mắt.
Trong khoảng thời gian đó rất khó khăn, tôi vừa lo hỏa táng vừa lo dọn đồ rồi rao bán căn nhà.
Sau vài năm làm nên ăn ra thì bố mẹ cũng tích góp đủ tiền mua một căn hộ ở nơi tất đất tất vàng, chi phí sinh hoạt cũng rất đắt, cứ cuối tháng là cả gia đình lại phải ăn mì tôm.
Hiện tại bố mẹ đã chết, tài sản đều về tay tôi, trong tài khoản có khoảng năm trăm triệu. Nói ít cũng không ít, nói nhiều cũng không nhiều.
Tôi hiểu tại sao mẹ tôi lại muốn tôi về Đà Lạt sống. Chi phí sinh hoạt ở Đà Lạt rẻ hơn nhiều so với ở Sài Gòn, năm trăm triệu chưa nói đến tiền lo ma chay cho gia đình, việc xây mộ cũng là một vấn đề rồi.
Hơn nữa tôi cũng không muốn ở lại nơi nhiều kỷ niệm này. Bố mẹ anh em đều c.h.ế.t hết rồi, trong nhà chỉ còn mình tôi, ở lại đây làm gì nữa?
Một nhà năm người, đồ không ít. Sau khi bán được căn hộ với giá cao, tôi thuê một chiếc xe 9 chỗ để đồ cùng hành lý rồi đi ngay vào sáng sớm.
Đường đi đến Đà Lạt rất yên bình, không có việc gì xảy ra cả. Trên đường, bác tài bắt chuyện với tôi rất nhiều, nào là sao tôi đi một mình, ba mẹ tôi đâu.
Tôi không muốn nói rằng gia đình tôi đã chết, từ khi đám tang đến giờ tôi chỉ khóc một lần trong đám tang.
Bạn bè, thầy cô, hàng xóm xung quanh tôi đều an ủi tôi, khen tôi mạnh mẽ nhưng thật ra tôi rất hèn nhát.
Tôi không dám thừa nhận rằng bố mẹ đã chết.
Ừm, tôi không nở. Có những đêm dài, nằm trong căn nhà vốn ấm áp mà giờ lại lạnh tanh như nhà xác. Lòng tôi đau vô cùng, đau đến độ nước mắt rơi không nỗi, đau đến độ tự lừa bản thân rằng bố mẹ anh em chỉ đi du lịch thôi chứ chưa hề chết.
Tôi hèn nhát thế đấy, không dám đối mặt với sự thật cũng không dám ở lại nhà lâu vì sợ mình lại nhớ đến sinh hoạt trong gia đình khi còn cha mẹ.
Ngồi trên xe, bác tài cứ hỏi tôi suốt mặc dù tôi đã né tránh nên đành bảo bác trước khi vô Đà Lạt thì tấp xe vào ăn lấy sức.
Con đường đi trên dốc thế mà lại có một quán ăn, tôi bước xuống xe thì rùng mình vì lạnh, tôi đành quay lại lấy áo khoác mặc lên người rồi xuống.
Bác tài ngồi bên ngoài hút điếu thuốc còn tôi thì vô gọi đĩa cơm rang gà luộc nước dừa.
Trong khi chờ, tôi nhìn ra bên ngoài, con đường không lớn lắm nên có thể thấy được ảnh nước non sau hàng rào sắt.
Nhưng tôi chỉ thấy được bên ngoài toàn sương mùa mặc dù giờ là một giờ chiều. Lạ ghê.
Đồ ăn bưng ra thì tôi cũng không chú ý nửa, cắm cúi ăn cơm. Gà hấp chấm mắm tỏi ngon lắm nhưng dường như tôi bị cắt đứt dây vị giác vậy.
Cơm ăn vô như đang nhai sắt, gà mềm ăn như que củi. Tôi biết không phải do quán, là do tôi đang nhớ gia đình thôi.
Tôi nhớ những lần mẹ rang cơm cho tôi, tay nghề bà không xuất sắc như ba nhưng nó rất ngon, bởi mẹ chăm sóc tôi từng tí một. Biết tôi không thích ăn hành, mỗi lần rang cơm đều bỏ một phần cho tôi trước rồi mới bỏ hành vào.
Tôi nhớ những lần ba gọi tôi xuống ăn cơm, ông là một người cộc tính, cứ hễ lề mề là càm ràm suốt, xưa tôi ghét ba càm ràm lắm, giờ chỉ ước mong ba càm ràm mỗi ngày.
Tôi nhớ những lần anh hai đội mưa đón tôi tan học, anh là một người cộc tính nhưng cũng rất ấm áp. Anh luôn lựa những món phần đùi nhiều thịt nhất cho tôi, tính tôi vốn nhát hơn so với các bạn nam khác nên dễ bị bắt nạt. Mỗi lần thế là anh lại cầm mui gõ đầu từng thằng, chửi om cả cái xóm mới thôi.
Em gái tôi là bé út, được cưng nhất trong nhà. Con bé ngoan lắm, cứ hễ trời mưa có sấm là nó lại chui vào phòng tôi, khóc òa đòi mẹ. Con bé cũng rất thương tôi, khi tôi về nhà với những vết thương thì con bé là người băng cho tôi.
Thế mà giờ tôi không thể gặp họ lần nào nữa, họ mất rồi.
Tôi ăn mà nước mắt rơi lúc nào không hay, bỗng có một người ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, là một cô nàng xinh đẹp, cô mỉm cười lịch sự chào hỏi tôi:
"Chào nhóc, chị ngồi đây được không?"
Tôi vội lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."
Sau đó tôi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn thì nghe chị gái đối diện hỏi:
"Sao em ngồi đây một mình thế? Ba mẹ em đâu?"
Tính cách tôi vốn nhút nhát nhưng cũng có ngoại lệ, tôi thường sẽ dễ nói chuyện hơn với những người có tính cách dịu dàng hoặc đối tốt với mình.
Tôi cảm nhận được chị gái đối diện không hề có ý xấu nên nhỏ giọng nói:
"Ba mẹ em đang ngủ trên xe ạ."
"Em đi đâu mà ăn ở đây?"
Tôi không hiểu lắm, đối diện quán ăn còn có một cái cổng to chà bá ghi: "Chào mừng đến với Đà Lạt" mà. Không đi Đà Lạt thì đi đâu.
Nhưng tôi không dám nói vậy, chỉ đáp: "Em đến Đà Lạt sinh sống luôn ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chung-cu-lam-vien-dem-trang-mau/1-1-quy-tac-ki-la.html.]
"Oa, vậy à? Đà Lạt dạo này lạnh lắm á, em có quần áo chưa chị cho."
Tôi lắc đầu, không được nhận đồ của người lạ. Cô nàng cũng không làm khó tôi, ăn xong đi luôn, trước khi đi còn nói:
"Hẹn gặp lại nha Bôn."
Tôi kinh ngạc, Bôn là tên ở nhà của tôi chỉ có người thân và bạn thân biết. Nhưng sao chị gái này biết? Tôi nhìn kĩ lại gương mặt chị rồi cũng thấy quen quen mà tôi không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.
Tài xế thấy tôi ăn xong thì bảo tôi đứng lên đi luôn.
Lúc mở cửa xe, tôi ngẩng đầu lên thấy có một anh chàng khuôn mặt sáng sủa, mặc áo trắng quần đen dài nhìn tôi.
Tôi thấy rõ anh ta đang mấp máy tôi, nhìn tôi cười rất đẹp nói: "Mừng em về Đà Lạt."
Tôi theo phép lịch sự mà gật đầu rồi leo lên xe.
Ngồi trên xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, đèo Đà Lạt khúc khuỷu không dễ đi khi bị sương mù bao phủ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn sương mù dày đặc, nhớ lại anh chàng hồi nảy. Gương mặt góc cạnh nhìn rất đẹp nhưng nụ cười cứ thấy kỳ quái kiểu gì ấy.
Đôi mắt đen chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của tôi, nụ cười rất đẹp nhưng đầy ẩn ý.
Tôi không hiểu gì cả, trông gương mặt hai người mới gặp rất quen nhưng tôi nhớ không ra là ai.
Nhưng tôi nhanh chóng vứt sự việc này ra sau đầu, chỉ là vô tình gặp thôi không cần quan tâm làm gì.
Tôi nằm dựa vào ghế, mắt nhắm lại, ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì tôi thấy ngoài trời đang mưa, mở điện thoại lên nhìn thì thấy đã năm giờ rồi.
"Bác ơi, khi nào mới đến ạ?"
"Cỡ một tiếng nữa con, con đi đến đường Ngô Văn Sở à?"
"Vâng, con định dọn đồ lên nhà, đêm nay ngủ ở khách sạn mai dọn dẹp ạ."
Khi mới tỉnh, tôi dễ nói chuyện hơn nhiều, tôi đang định quay qua thì chợt nhớ ra bố mẹ mất rồi. Cả quãng đường này chỉ có mình tôi thôi, tôi mím môi ôm tro cốt gia đình vào lòng.
Gần một tiếng sau, xe dừng lại trước cổng một khách sạn, tôi hỏi:
"Bác ơi, chưa đến ạ, chung cư cháu ở không phải khách sạn ạ."
Bỗng bác tài biến sắc, mặt bác tái mét đuổi tôi xuống xe rồi chạy đi.
Kỳ vậy trời, tôi nhìn định vị chung cư trên điện thoại. Chỉ còn cách khách sạn 2-3km thôi sao không trở mình đi luôn?
Tôi thử lên app bắt taxi nhưng lạ là không ai nhận cả, được một lúc thì cũng mất tính hiệu.
Cũng không lạ, chung cư ở sâu trong núi, bao quanh bởi rừng thông rất ít người qua lại nên tính hiệu chập chờn cũng dễ hiểu.
Tôi đành bất lực nhìn đống hành lý to đùng, tiền không thiếu nhưng không ai chở cả. Vốn tôi còn định vô khách sạn ở tạm mà nó cũng đóng cửa mất rồi.
Chả nhẽ giờ ngủ ngoài đường?
Tôi bất lực ngồi xuống cạnh hành lý, tay ôm tro cốt của cha mẹ mà buồn.
Giữa rừng thông chỉ còn mình tôi thôi, không còn ai cả.
Tôi nhớ nhà, tôi nhớ bố, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ anh hai, tôi nhớ em út.
Nmiangot
Tôi cô đơn quá, tôi lạnh quá.
Ba, mẹ, anh hai, bé út. Mọi người không cần con nữa sao?
--
Tôi gục đầu xuống khóc nức nở, tôi kìm nén cảm xúc rất giỏi khi ở cạnh người khác nhưng tôi rất yếu đuối khi ở một mình.
Giống như chẳng có ai để tôi tin tưởng mà dựa vào vai họ khóc cả, chỉ có thể ôm tro cốt khóc một mình.
Nếu ai chê tôi yếu đuối thì tôi cũng nhận, mọi chuyện trong thời gian quá nặng nề với một đứa trẻ mười lăm tuổi như tôi.
Càng về đêm nhiệt độ Đà Lạt càng xuống, tôi đã khoác chiếc áo dày nhất của mình rồi nhưng vẫn lạnh.
Bỗng có một chiếc xe ô tô dừng trước mặt tôi, giọng nói một người đàn ông vang lên.
"Bôn, sao con lại ở đây?"
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ là người nói chuyện với tôi là phụ nữ nhưng giọng lại giống đàn ông.
Tôi lau nước mắt cảnh giác nhìn chiếc xe trước mắt, là xe bốn chỗ ngồi, trong xe có hai người một đàn ông đang lái xe và một người phụ nữ trông rất đẹp.
"Con biết dì ạ?"
"Thằng nhóc này lâu rồi không gặp, quên mất dì luôn rồi."
Nói rồi người phụ nữ lấy một bức ảnh ra cho tôi xem, trong ảnh ngoại trừ cha mẹ, anh tôi và tôi thì còn có thêm cặp vợ chồng cùng hai đứa trẻ.
Cặp vợ chồng trong ảnh giống hệt hai người trên xe, tôi cố lục đống ký ức của mình lại cuối cùng cũng nhớ ra cái gì đó.
Thực ra tôi không sinh ra ở Sài Gòn, từ lúc sinh ra đến năm tuổi tôi sống ở Đà Lạt mãi sau nà
y mới chuyển sang nơi khác sống.
Tôi nhớ khi đó gia đình tôi sống trong một hộ chung cư cũ, chỗ đó cách khá xa với trung tâm lại còn hẻo lánh, hay mất sóng nhưng được cái là giá rất rẻ.