Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-03-22 20:33:27
Lượt xem: 597
Thôn trưởng mò đến cái chân gầy gò của tôi, rút đi sợi chỉ ở trên đó.
Bởi vì được ăn trứng gà, sức lực cũng hồi phục lại đôi chút, miệng cũng đã nới lỏng nên tôi nhịn không được kêu đau vài tiếng. Giọng điệu đủ để doạ sợ người khác…
Cô em vợ bị giật mình run tay, sợ hãi nhào vào lòng của thôn trưởng. Ông ta giơ tay đưa sợi chỉ đã bị rút ra cùng khung thêu qua hết cho tôi.
Tôi nén đau, thêu lên đó. Chứng kiến người phụ nữ kia đang khóc lóc tỉ tê trong lòng của ông ta…
“Anh rể! Em lấy chồng ba năm rồi mà cái bụng chẳng thấy động tĩnh gì hết. Anh rể xin Chức Nữ dùm em đi!”
Một tay của thôn trưởng thuận theo cổ áo luồn vào trong áo của cô ta, còn tay kia thì mơn trớn trên bắp đùi mềm nhũn của cô nàng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Đợi Chức Nữ thêu xong bát tự của mẹ anh thì anh rể sẽ xin nó cho em.”
Mặt mày của người phụ nữ đỏ rực: “Nhưng mà anh rể, nhà chồng em không có tiền mua thịt…”
Thôn trưởng vùi cái tóc tết vào trước n.g.ự.c của cô ta: “Có hai cái cục tròn này thì để anh rể xin giúp em trước cho! Đợi đến khi nào cái bụng của em có động tĩnh lại mua thịt đến trả lễ cũng không muộn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuc-nu-va-menh/chuong-4.html.]
Gần như là sắp có cảnh xuân lan tràn thì đột nhiên cửa của từ đường lại bị mảnh ngói đập vào mấy lần. Hai người vội tách nhau ra, nơi khóe miệng vẫn còn một tia nhớt kéo dài…
Vất vả bình tĩnh mãi, tôi rốt cuộc cũng đã thêu xong. Thôn trưởng bưng cháo đến đút tôi. Cô em vợ của ông ta thì uống tro bùa, lau lau khoé mắt, giống như không đành lòng nói với tôi: “Đào Nha à, vất vả cho cô rồi!”
Lúc tiếng nói vừa cất lên thì cây kim trong tay cô ta cũng đã đ.â.m xuyên thấu vào bụng tôi.
Lần này, tôi không kêu rên gì mà nhìn chằm chằm vào khe hở của cửa chính rồi bật cười.
Mẹ tôi đang đứng ở đó, nét mặt dày đặc sự ghen tuông.
Cha tôi quả nhiên nói rất đúng. Phụ nữ không ăn cơm thì trên đời này còn tìm ra được vài người, nhưng mà không ăn dấm thì lại chẳng ai có cả.
Ngày đó sau khi thôn trưởng rời đi, tôi nhích chân của mình lên để khâu lại gân chân.
Từ đó trở về sau, từ đường ngày càng náo nhiệt. Mỗi ngày đều có người bưng lễ đến cầu tôi chữa bệnh.
Những kẻ điếc, câm, mù, què trong thôn tốp năm tốp ba kéo nhau đến rồi lại đi mà tôi thì ngoại trừ hai cánh tay, những nơi khác từ đầu cho đến chân đều bị bọn họ khâu rồi phá, phá rồi lại khâu… Da thịt của tôi trở nên nát bươm nhưng không hề có ai mở miệng hỏi thăm tôi một câu có đau không?