Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-03-26 19:16:55
Lượt xem: 756
Hôm sau là mười lăm tháng bảy.
Người bệnh yếu ớt kia được nâng đến, người nhà của hắn tự tay giao vàng cho thôn trưởng. Hắn uống bùa chú do thôn trưởng đốt rồi cầm d.a.o nhọn đưa tới gần lồng n.g.ự.c của tôi.
Mũi d.a.o đ.â.m xuống ngay vị trí của trái tim. Mùi m.áu t.ươi tanh nồng xộc lên nhưng còn chưa kịp thấy được trái tim của tôi thì hắn đã bị m.áu t.ươi doạ cho ngã lăn quay ra trước bàn thờ. Lúc xem lại thì đã tắt thở rồi...
Nhất thời, trong từ đường liền rối ren.
Người nhà bên kia níu lấy thôn trưởng không buông. Một là phải trả tiền, hai là phải đền người.
Nhưng người trong thôn sao có thể chịu ăn thua thiệt liền cùng bọn họ ẩu đả. Nói d.a.o đã cắt xẻ da thịt tôi, là do chính hắn mệnh ngắn, liên quan gì đến Chức Nữ chứ?
Hai lượng vàng đủ để biến người toàn thôn trở thành mãnh thú điên cuồng.
Người nhà kia bị đuổi ra khỏi thôn nhưng trên n.g.ự.c tôi vẫn còn bị cắm d.a.o thì không ai để ý đến.
Hiện giờ, kẻ làm Chức Nữ như tôi đã không còn quan trọng. Bọn họ có vàng, cơ thể cũng hoàn thiện dồi dào sức khỏe nên đã không ai để mắt đến sự sống c.h.ế.t của tôi.
Tôi nhìn mẹ mình… Bà đang níu lấy thôn trưởng, bắt ông ta phải chia một lượng vàng lại cho mình. Nhưng người trong thôn lại không hài lòng, thế là một trận chiến mới lại nổ ra…
Tôi cười khẩy, ngẩng đầu nhìn giếng nước ở trong thôn kia có bóng dáng mà tôi vô cùng quen thuộc. Đó là cha tôi, ông ấy đã đứng dậy nhưng vẫn còn rất suy yếu.
Ông không đến đây cứu tôi được nên chỉ có thể bấu miệng giếng đứng đó. Tim tôi nhảy vọt lên đến cuống họng, chỉ sợ cha sẽ nghĩ quẩn mà nhảy xuống giếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuc-nu-va-menh/chuong-14.html.]
Nhưng may mà ông chỉ móc ra thứ gì đó trong túi, đổ dọc xuống theo miệng giếng, sau khi làm xong thì chậm rãi quay về nhà.
Tôi phủi quần áo đứng dậy.
“Thôn trưởng à, hai lượng vàng kia chắc nên đưa cho tôi hả?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lời của tôi vừa ra khỏi miệng, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi. Mẹ tôi chỉ thẳng vào tôi, lắp bắp nói: “Mày… Đào Nha…Mày đứng được à?”
Tôi nhảy xuống bàn thờ: “Không những đứng mà còn đi được.”
Người trong thôn vội vàng che chở cho thôn trưởng, sợ tôi sẽ cướp lấy hai lượng vàng này.
Tôi bật cười: “Mạng của các người đều nằm trong tay tôi, còn có tâm tư muốn giành vàng à? Lát nữa ngay đến mạng cũng chẳng còn thì giữ tiền để làm gì đâu!”
Nhưng không ai tin lời tôi…
Tôi chậm rãi lấy ra một sợi chỉ đỏ trong túi, đây là lúc tôi thêu số mệnh cho bọn họ đã cắt xuống. Tôi lấy ra đá đánh lửa đốt cháy một sợi, khi sợi chỉ đỏ bị đốt thành tro thì đột nhiên trong đám người có kẻ ngã xuống, co giật không đến mấy cái liền trợn mắt.
Tất cả đờ người bối rối nhưng thôn trưởng vẫn an ủi, kêu bọn họ đừng sợ. Thế là tôi lại móc ra một nắm lớn sợi chỉ đỏ, dùng mồi lửa một hơi đốt cháy hết toàn bộ rồi ném chúng lên đám bài vị trên từ đường.
Đùng một tiếng, bài vị bị đốt. Các thôn dân vội vàng chạy tới bảo vệ bài vị, nhưng lại bởi vì sợi chỉ đỏ đã cháy hết mà lần lượt từng người ngã xuống.