Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-26 19:15:56
Lượt xem: 611
Tôi làm Chức Nữ ở từ đường này suốt mấy tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người cảm thấy rằng tôi sẽ đau.
Thật ra, trước đó cũng không phải là không có ai biết. Tôi là người, cũng có m.áu có thịt. Mỗi khi bọn họ lấy kim khâu xuyên từng sợi chỉ đỏ qua người tôi thì tôi đều sẽ khóc rống đến đau thấu ruột gan. Tôi luôn nói với bọn họ rằng tôi đau nhưng trong mắt của bọn họ chỉ có sức khỏe của mình. Trong mắt của mẹ tôi lại càng là hai miếng thịt, còn thôn trưởng thì là địa vị và tiền bạc của ông ta. Cho nên bọn họ đều giả vờ như không nhìn thấy! Chỉ có vị thiếu gia hôm nay tới mới thật sự coi tôi như một con người.
Người nhà bên kia khuyên nhủ thật lâu nhưng vị thiếu gia đó vẫn không chịu uống tro bùa, cũng không chịu động tới kim khâu. Hắn thậm chí còn khóc lóc cầu xin cha mẹ của mình và thôn trưởng thả cho tôi rời đi.
Cuối cùng, bọn họ đành bất đắc dĩ thu hồi cống phẩm.
Lúc này, tôi mới mở miệng nói với cha mẹ của vị thiếu gia kia: “Bạc thì lấy về đi còn đồ lễ cúng thì các người bỏ lại. Tôi có thể thử xem, mặc dù không chắc sẽ lành lặn hoàn toàn nhưng dù sao cũng đỡ hơn hiện tại.”
Người nhà bên kia cảm động đến rơi nước mắt liền bỏ đồ dâng lễ lại, sau đó rút về nhà. Đêm hôm đó, thôn của chúng tôi lại có người ch.ết.
Bà mẹ đó bởi vì khi sinh con không có sữa nên đã khâu trên hai v.ú của tôi. Ngày ngày hôm sau, sữa của bà ta lập tức đổ về tràn trề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuc-nu-va-menh/chuong-12.html.]
Nhưng vào một đêm này, hai v.ú của bà ta bỗng nhiên căng cứng như cục đá, còn chưa đợi tìm được đại phu thì người đã sốt cao, lập tức liền ra đi. Chờ đến khi chồng bà ta mời được đại phu về đến nhà thì cả người đều lạnh. Đứa trẻ ghé sát trên n.g.ự.c bà ta gặm cắn ngon lành, nhưng thứ chảy ra trước n.g.ự.c khi đó đã không còn là sữa nữa mà là m.áu tươi mất rồi!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Vị thiếu gia không chịu khâu trên chân của tôi kia sau khi trở về trấn bỗng đi lại vô cùng tự nhiên. Tuy cái chân mảnh vẫn chưa được trị khỏi hẳn nhưng đã không còn ảnh hưởng đến khả năng bay nhảy của hắn ta.
Về sau, thôn trưởng thường sẽ luôn dẫn theo một đám người tìm đến chỗ tôi.
Tôi bị bọn họ khâu lại, ngoại trừ hai cánh tay còn được chừa để thêu số mệnh thì những chỗ khác không còn nơi nào lành lặn. Nhìn từ xa cứ như một con búp bê vải được may từ kim khâu.
Mà trong làng lúc này gần như ngày nào cũng có người ch.ết. Tiếng nghị luận dần dần nổi lên khắp nơi. Mọi người bắt đầu phát hiện sinh mạch trên tay của những người ch.ết đều đã bị biến mất hết, mà hết thảy bọn họ thì đều từng đến chỗ tôi để trừ ốm đau.
Bọn họ kể chuyện này cho thôn trưởng và mẹ tôi nghe nhưng trong mắt của hai người đó chỉ có bạc, dựa vào vài câu trùng hợp đã xua đuổi tất cả đi. Mà người trong thôn thì cũng vì chút cung phụng nhận được từ tôi, thời gian dần trôi đã không còn nghe ai bàn luận nữa.