Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-03-26 19:15:02
Lượt xem: 858
Ván cờ này bà đã tính rất lâu! Mẹ tôi mặc dù tức giận nhưng cũng không dám khóc lóc om sòm. Chuyện rách nát của bà và thôn trưởng tuy là đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của người trong thôn, nhưng cha tôi và cả vợ của thôn trưởng đều không bắt quả tang ngay tại trận thì ai cũng không có cần đứng ra phô bày chuyện này. Mọi người đều lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu mẹ tôi dám quậy thì bà sẽ rơi vào tình trạng giống như cô em vợ kia, bị nhốt vào lồng heo, ngâm nước.
Mẹ tôi là người câm ăn phải hoàng liên, có khổ cũng không dám nói, cuối cùng chỉ đành thương lượng với thôn trưởng: “Lâu lắm rồi ở chỗ Đào Nha không có đồ dâng cúng. Bữa nay tôi cũng chẳng ăn được mấy miếng ở nhà ông, hay là ông cứ cho tôi cái đầu heo này đi.”
Bà vừa nhắc đến cái gốc rễ này, thôn trưởng liền chụp lấy tay bà: “Mẹ Đào Nha à, tôi vừa lúc có chuyện muốn thương lượng với bà này.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
10.
Thôn trưởng nói chỉ có riêng có người trong thôn đến dâng lễ cho tôi thì sẽ không mang lại được nhiều lợi ích. Ông ta muốn đi tuyên truyền qua các thôn khác, như vậy người đến càng nhiều thì cống phẩm mới càng gia tăng.
“Đến lúc đó, chúng ta không chỉ đòi hai miếng thịt với gạo nữa mà phải là năm miếng thịt với năm đấu gạo, còn cả một lượng bạc!”
Thôn trưởng đồng ý với mẹ tôi rằng sẽ cho bà ấy một lượng bạc đó, còn thịt cùng gạo và những thứ khác đều thuộc về thôn. Người trong thôn nếm được chỗ tốt cũng sẽ tích cực tuyên truyền chuyện Chức Nữ như tôi có khả năng chữa bệnh, tiền tài sẽ liên tục cuồn cuộn không ngừng…
Mẹ tôi nghe vậy liền sáng mắt, tự mình tính toán: “Mỗi ngày có một người đến thì tôi được chia một lượng bạc, vậy mỗi tháng tôi có ba mươi lượng rồi! Nếu mỗi ngày đều tới mười người lận thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuc-nu-va-menh/chuong-11.html.]
Ngón tay của bà cũng không có đủ để mà tính.
Trong lòng tôi khổ sở. Mỗi ngày một người thì qua một tháng đã đủ để tôi trở thành đống thịt nát rồi, thế mà mẹ tôi còn muốn đến mười người?!
Tôi nhắm mắt, không muốn nghe nữa. Gió đêm phất qua vết thương hỗn tạp trên người tôi làm tôi có chút ngứa và đau. Tôi nhẹ giật chân của mình, gân chân bị mẹ cắt đứt đã nối liền nhưng bà và thôn trưởng đều không hay biết.
Hai người bọn họ mặc sức tưởng tượng một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa bèn kéo nhau ra sau từ đường lăn lộn một phen. Lúc đi ra đã không phải là mẹ tôi cầm theo đầu heo mà là thôn trưởng, ông ta hướng về phía bóng lưng của mẹ tôi chửi thề một tiếng đồ đ**m! Trong lòng ông ta hiểu rõ rằng việc bản thân và cô em vợ bị bắt quả tang đều là do mẹ tôi đã giở trò. Cô em vợ mềm mại ngọt nước của ông ta đã ch.ết còn bản thân thì phải bồi thường rất nhiều thứ, làm sao trong lòng có thể nhịn được!
Hôm sau, thôn trưởng lập tức lên trấn. Cũng không biết là ông ta nhờ người nào tuyên truyền mà đến ngày kế tiếp, trong từ đường liền có một gia đình đến cầu sức khoẻ.
Người đến là một nhà phú hộ, tiểu thiếu gia từ khi ra đời đã bị tật ở chân. Hiện giờ hắn ta bằng tuổi với tôi nhưng cái chân lại mảnh giống như que củi, đi đường cứ cà nhắc.
Nhìn thấy vết thương đầy mình trên người tôi, hắn liền hốt hoảng đến sững sờ, lại nghe nói phải tự tay khâu chỉ lên chân tôi thì càng lắc đầu không chịu làm.
Hắn nói như thế thì tôi sẽ đau.