Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-03-22 20:29:09
Lượt xem: 1,124

Từ nhỏ tôi đã khéo tay, là đứa thêu thùa có tiếng trong làng.

Đầu xuân năm 15 tuổi đó, thôn trưởng cõng theo 5 đấu gạo và ôm 2 bó củi tới cửa nhà tôi khiến tôi cũng phải thắc mắc. Tôi chỉ thấy mẹ mình nhét đôi giày cỏ vừa mới làm xong vào lòng ông ta rồi vui vẻ gọi tôi một tiếng: “Đào Nha à!”

Tôi quay sang, khăn thêu trên tay còn chưa kịp buông xuống thì đã bị mẹ cầm kéo cắt đứt phầm phập hai đoạn gân chân của tôi.

Chân tôi mềm nhũn, chỉ biết ngã nhào vào lòng thôn trưởng.

Tôi vừa cất lên tiếng khóc thì đã bị mẹ mình nhét khăn vào miệng.

Lúc này, tôi mới nhận ra rằng mình đã bị mẹ bán cho thôn trưởng làm Chức Nữ ở từ đường!

………………….

Hai đầu gân trắng hồng lộ ra ngoài, m.áu tuôn dài một đường. Thôn trưởng đưa tôi đến một khoảng sân nhỏ rộng khoảng vài mét vuông, rồi đặt tôi lên một chiếc bàn có bày văn án. Ông ta viết ngày sinh tháng đẻ của tôi lên một tờ giấy vàng, trong miệng thì lẩm nhẩm…

Trời đã sụp tối. Các bài vị lít nha lít nhít ở sau lưng điên cuồng rung chuyển. Tôi vừa đau lại vừa sợ nhưng bởi vì trong miệng vẫn bị nhét miếng vải rách nên chỉ đành vươn tay cầu cứu về phía mẹ mình.

Mẹ tôi đang dắt tay em trai tôi, nhìn tôi cứ như đang nhìn một người ch.ết.

Sau khi niệm xong bùa chú, thôn trưởng đốt tờ giấy vàng thành một nhúm tro bụi. Mẹ tôi lại hòa tro bụi vào nước cho em trai tôi uống. Tiếp đến, bà lấy ra kim khâu và sợi chỉ đỏ, nói với em trai tôi: “Mãn Bảo nghe lời mẹ, đi khâu miệng của chị con đi! Đợi xong rồi thì con sẽ có thể nói chuyện được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuc-nu-va-menh/chuong-1.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mẹ tôi đã nh.ấn n.ước ba đứa em gái rồi mới sinh ra được em trai tôi nên lúc nào cũng xem nó như cục vàng cục bạc. Đáng tiếc đứa em trai này lại không sánh bằng người ta, chẳng những nhát gan lại còn bị câm bẩm sinh. Nghe phải may miệng của tôi, nó lập tức sợ đến muốn đái ra quần, cứ liên tục vùi người vào lòng mẹ tôi để trốn tránh. Đầu của nó cắm vào giữa hai bầu n.g.ự.c của bà, tay cũng thuận theo vạt áo luồn vào trong mới chịu yên tĩnh lại.

Thôn trưởng nhìn chằm chằm vào phần nhô lên trước n.g.ự.c của mẹ tôi mà nuốt nước bọt. Ngoài miệng thì khuyên ngủ em tôi đừng sợ nhưng tay lại không quên luồn vào vạt áo của bà, mò mẫm mãi mới rút được tay của em trai tôi ra.

Trên mặt của mẹ tôi thoáng hiện vệt ửng đỏ, dỗ dành thằng bé: “Mãn Bảo ngoan, nghe lời mẹ đi may miệng của chị con đi, rồi mẹ sẽ nấu thịt cho con ăn.”

Nghe nói sẽ có thịt ăn, mắt em tôi liền lập tức phát sáng. Nó l.i.ế.m nước mũi rồi cầm kim khâu bước tới gần tôi.

Tuy tôi muốn tránh nhưng lại bị mẹ nắm đầu bắt phải nhìn lên, còn tát mạnh cho tôi hai cái.

Trời đất xoay vòng, cơ thể của tôi cũng lung lay, trong túi rớt ra hai viên kẹo. Kẹo này là do tôi thêu khăn tay để đổi tiền, cố tình mua cho em trai ăn.

Tôi muốn cho thằng bé được ăn đồ ngọt, nhưng bây giờ nó lại muốn may miệng của tôi.

Nước mắt của tôi tuôn ra rào rạt nhưng em trai lại giống như không thấy, chỉ móc miếng vải rách trong miệng của tôi ra rồi đ.â.m kim vào.

Tiếng kim khâu xuyên qua da thịt vang lên soàn soạt, m.á.u tươi thuận theo miệng chảy ra.

Tôi chỉ đành nhận mệnh, nhắm nghiền 2 mắt.

 

Loading...