Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỦ NỢ BẤT ĐẮC DĨ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-01-18 11:22:24
Lượt xem: 436

7

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Vị Dịch đến gõ cửa phòng tôi.

Tôi lê đôi chân như đeo chì, cố gắng phản kháng.

“Cố tổng, hay là tôi đợi anh ở khách sạn được không?”

Cố Vị Dịch: “Không được, phải cùng đi, nếu không thì không được thanh toán chi phí.”

Đúng là ma quỷ mà.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi leo lên ghế sau, vừa ngồi xuống đã thấy Ôn Nhã ngồi ở ghế phụ.

“Chào cô Phùng?”

“Chào cô Ôn.”

Ôn Nhã tươi cười đưa bữa sáng cho tôi, còn nói muốn kết bạn với tôi.

Người đẹp này thật tốt bụng, bảo sao lại được Cố Vị Dịch thích.

 

Trên đường đi, Ôn Nhã luôn trò chuyện với tôi, giọng cô ấy nhẹ nhàng, mềm mại, lại rất khéo léo, khiến cuộc trò chuyện mỗi lúc càng dài hơn.

Đến khu vui chơi, tôi cứ tưởng họ sẽ cùng nhau chơi, tôi có thể tranh thủ tìm chỗ nghỉ ngơi.

Không ngờ, Ôn Nhã lập tức nắm lấy tay tôi.

 

Tôi quay đầu nhìn Cố Vị Dịch, sắc mặt anh u ám, ánh mắt dán chặt vào hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.

 

Trông có vẻ không vui chút nào.

Hừm… chắc là chê cái bóng đèn là tôi đây sáng quá rồi?

 

Tôi xấu hổ nói muốn đi vệ sinh, Ôn Nhã vẫn muốn đi theo tôi.

 

Ra ngoài xong, Ôn Nhã nắm tay tôi bóp bóp: “Thật ghen tị với Cố Vị Dịch, có một trợ lý đáng yêu như cô. Tôi cũng muốn có một người như vậy…”

 

Tôi: ?

Vừa định mở miệng nói thì bị Cố Vị Dịch kéo ra một góc.

“Công ty có tài liệu cần chỉnh sửa, cô về làm ngay đi.”

 

Anh đẩy tôi đi thật xa, Ôn Nhã định tiến tới, lại bị anh kéo cổ áo lôi đi.

Hai người vừa đi vừa trêu đùa, trông thật thân mật ngọt ngào.

 

Tôi càng nghĩ càng thấy không thoải mái.

Tôi đã bảo là không muốn đi mà, cứ bắt tôi phải đi.

Đi rồi chưa kịp ngồi ấm chỗ, lại phải đi về.

Hóa ra tôi không có chút giá trị nào sao?

 

Tôi tức tối chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè: “Đi tay không về.”

 

Về đến khách sạn, chỉnh sửa xong cái tài liệu chẳng quan trọng chút nào rồi vùi đầu ngủ một giấc.

Tỉnh dậy, tôi thấy Cố Vị Dịch và Ôn Nhã đều nhắn tin cho tôi.

 

Ôn Nhã gửi ảnh một con búp bê nhỏ: “Thích không? Mua cho cô đấy, để ở quầy lễ tân rồi, lát nữa nhớ xuống lấy nhé.”

 

Cố Vị Dịch gửi cả một loạt tin nhắn:

“Tài liệu sửa xong chưa? Gửi tôi đi.”

“Cô đang ở đâu? Tôi về rồi.”

“Giận à? Sao không trả lời tin nhắn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-no-bat-dac-di/chuong-4.html.]

“Mua quà cho cô rồi, đừng giận nữa.”

 

Kèm ảnh: Cố Vị Dịch ôm một con búp bê to bằng nửa người.

 

Hai người này bị sao à?

Haiz, cảm giác CP quá mãnh liệt, làm tôi chẳng có lý do gì để giận dỗi.

 

Đang mải suy nghĩ lung tung, Cố Vị Dịch lại đến gõ cửa phòng tôi.

 

Tôi vừa mở cửa đã bị nhét vào một con búp bê khổng lồ vào tay.

 

“Tặng em.”

Có vẻ sau khi hẹn hò tâm trạng rất tốt.

Tôi thì bị con búp bê đè lùi mấy bước: “Còn cô Ôn đâu? Sao anh đi một mình?”

 

Nụ cười của Cố Vị Dịch nhạt đi vài phần.

“Em muốn gặp cô ấy lắm à?”

Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy anh có chút hậm hực.

 

Giác quan thứ sáu mách bảo tôi hãy ngoan ngoãn lắc đầu.

Anh lại vui lên đôi chút: “Ban đầu định đưa em ra ngoài thư giãn, không ngờ…”

 

Hả? Vậy lần này anh đưa tôi đi theo thật sự là để tôi đi chơi sao?

Làm nhân viên lâu ngày, chỉ cần ông chủ cho chút đường cũng thấy ngọt như mật.

 

Tôi hí hửng nói: “Tôi chơi rất vui, tối nay anh nhớ báo cáo lại chi phí vé, xe, và phí công tác hai ngày này nhé?”

Như vậy tôi sẽ càng vui hơn.

 

Cố Vị Dịch tức đến bật cười: “Em chỉ có chút mơ ước này thôi à?”

Tôi gật đầu lia lịa.

 

Nếu không thì sao?

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Đừng vẽ bánh nữa, cái bánh lần trước tôi còn chưa ăn xong đâu.

 

Anh nghẹn lời, móc điện thoại bấm vài nút.

Không lâu sau, điện thoại tôi nhận được thông báo: Cố Bát Bì chuyển khoản 10,000 tệ. 

 

Bát bì: Kẻ xấu xa, vô lại.

 

Ghi chú: Tiền thưởng.

 

Tôi cúi đầu đếm số 0, Cố Vị Dịch ghé lại nhìn điện thoại tôi.

“Cố Bát Bì?”

Giọng điệu âm trầm vang lên trên đầu tôi.

 

Tôi cười gượng, bị bắt quả tang nhiều lần quá, giờ cũng quen rồi.

Ai đó hãy hủy diệt tôi đi.

 

Trên đường về, Cố Vị Dịch trong giai đoạn yêu đương trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Kể cả khi tôi dựa vào anh ngủ gật suốt chuyến bay, lúc tỉnh dậy anh cũng chẳng nói gì.

Anh chỉ thản nhiên liếc tôi một cái: “Không ngờ trông người thấp bé nhẹ cân thế này lại có cái đầu nặng như vậy.”

 

Tôi không thèm so đo với anh.

 

Dù sao anh cũng không hiểu đâu, trong đầu tôi toàn là trí thông minh nên mới nặng như vậy.

 

Loading...