Chú nhỏ yêu tôi quá mức rồi! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-24 11:20:08
Lượt xem: 1,791
1
Cái gì sờ vào tay mà cứ lợn cợn thế này?
Từng đường gân thớ thịt hiện rõ mồn một dưới đầu ngón tay tôi. Tôi chậm rãi mở mắt rồi giật mình khi thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay một người đàn ông lực lưỡng.
Da thịt chúng tôi trần trụi chạm vào nhau, cả hai… Đều không mảnh vải che thân.
Ký ức đêm qua ào ạt ùa về.
Hôm qua là tiệc sinh nhật của tôi, tôi uống hơi quá chén nên thừa lúc chú nhỏ cũng ngà ngà say liền giở trò quyến rũ rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
Những mảnh vụn ký ức nóng mặt khiến tôi đỏ bừng cả tai.
Nhưng nỗi xấu hổ nhanh chóng bị nỗi sợ hãi lấn át.
Chẳng phải cách đây không lâu chú nhỏ vừa từ chối lời tỏ tình của tôi đó sao?
Chú còn nghiêm giọng cảnh cáo: “Chỉ Chỉ, chú là người sĩ diện, chuyện giữa chúng ta tuyệt đối không thể tiến xa hơn được nữa. Nếu con còn nuôi cái ý nghĩ vớ vẩn đó, chú sẽ lập tức kiếm bạn gái rồi tống con ra nước ngoài, mỗi ngày giao cho cả đống bài tập làm không hết.”
Trong cái nhà này, lời chú nói ra là luật.
Nếu để chú biết tôi thừa lúc chú say khướt mà chiếm tiện nghi của chú, chắc chắn chú sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng còn làm thật ấy chứ.
Nghĩ đến đây, tôi rón rén chui ra khỏi vòng tay chú.
Tôi nhanh tay nhặt quần áo vương vãi dưới sàn rồi lén lút chuồn ra khỏi phòng.
2
Chú ấy ngủ được với tôi, chắc chắn là say bí tỉ, chẳng còn biết người nằm cạnh mình là ai, hoặc có khi còn tưởng chỉ là giấc mộng xuân thôi ấy chứ.
Vậy nên đúng 11 giờ, tôi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh tề quần áo đứng trước cửa phòng chú nhỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
“Chú nhỏ, sau tiệc sinh nhật tối qua, con có đi chơi biển với bạn.”
“Con vừa về tắm rửa xong là qua báo cáo với chú đây, con ngoan lắm đúng không?”
Khói thuốc lảng phảng khắp căn phòng, chú đứng bên cửa sổ, chỉ độc một chiếc quần dài trên người.
Lưng chú rộng và dày, đường cong cơ bắp cuồn cuộn như được tạc tượng tỉ mỉ.
Đáp lại tôi chỉ có tiếng thở nặng nhọc của chú.
Chẳng lẽ… Chú phát hiện ra tôi nói dối rồi?
Hay là chú giận vì tôi nửa đêm nửa hôm còn chạy ra ngoài?
Tôi vặn vẹo tà áo, cố gân cổ lên giải thích:
“Không phải con trai, cũng không có đến nhà ai hết.”
Căn phòng vẫn im lặng đến đáng sợ.
Ngay lúc tôi sắp chịu hết nổi bầu không khí ngột ngạt này, sắp sửa thú nhận mọi chuyện thì chú bỗng cất tiếng, giọng khàn đặc, trầm thấp đến lạ thường:
“Chú nhỏ xin lỗi con.”
Tôi ngơ ngác: “Sao lại xin lỗi ạ?”
Câu hỏi này, mang theo cả sự khó hiểu và trách móc.
Rõ ràng chú đối xử với tôi rất tốt mà!
Chú khẽ thở dài, giọng nghẹn ngào.
“Ra ngoài đi, chú muốn yên tĩnh một mình.”
Hình như tâm trạng chú không tốt, có phải công ty xảy ra chuyện gì không?
Tôi không khỏi lo lắng cho chú.
“Chú nhỏ, con muốn ở bên cạnh chú.”
Chú khản giọng, mang theo cả tiếng nức nở nghẹn ngào:
“Rảnh rỗi thì đi làm bài tập chú giao đi.”
Chú… khóc ư?
Sao chú lại khóc?
Thấy chú khóc, tự dưng tôi cũng muốn khóc theo.
Chú vốn trọng sĩ diện, chắc không muốn để cháu gái mình thấy bộ dạng yếu đuối này của chú.
Nghĩ thông suốt, tôi khẽ khàng khép cửa phòng lại.
3
Vừa quay đầu, tôi đã thấy Trương Tử Yên, cô thanh mai trúc mã của chú nhỏ, vừa hay đi tới.
Cô ta mặc váy ngủ hai dây màu đen, tay bưng một khay thức ăn, trên khay đặt hai bát mì tương đen.
Thấy tôi, khóe môi cô ta khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.
“Chỉ Chỉ, chú nhỏ của cháu ở trong đó à?”
Tối qua là sinh nhật tôi, nhiều bạn bè chơi khuya quá không về được nên ngủ lại phòng khách cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sao cô ta lại ăn mặc thế này đến phòng chú nhỏ, cứ như thể bà chủ cái nhà này vậy.
Không muốn để cô ta mang mì cho chú nhỏ, tôi bèn cố ý nói:
“Chú nhỏ bảo chú muốn yên tĩnh, bảo mọi người đừng làm phiền chú.”
“Dì à, bát mì dì bưng trông ngon quá, cho con ăn ké với được không?”
Tôi chắp hai tay trước ngực, ngước mắt long lanh nhìn bát mì trên tay cô ta.
Cô ta hào phóng cười đáp:
“Được chứ sao không được, dì cho cháu bát của dì nè nhưng mà… Sau này cháu phải nói tốt cho dì trước mặt chú nhỏ đấy nhé.”
“Tự cháu bưng lấy đi, dì mang bát này vào cho chú nhỏ của cháu. Dạ dày chú ấy không tốt, sáng không được bỏ bữa.”
Thấy cô ta cứ nằng nặc đòi đưa mì vào, tôi lập tức cảnh giác chắn ngay trước cửa.
“Chú nhỏ bảo, chú muốn ở một mình yên tĩnh một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-nho-yeu-toi-qua-muc-roi/chuong-1.html.]
Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ “một mình yên tĩnh”.
Cô ta lắc đầu cười:
“Chú nhỏ của cháu chỉ là không muốn cháu vào làm phiền thôi. Cháu còn bé, suy nghĩ chưa chín chắn, chắc chắn không giúp chú ấy giải quyết được phiền não gì đâu. Còn dì thì khác, biết đâu dì vào, vài ba câu là phiền não của chú ấy tan biến hết ấy chứ.”
Cô ta nói nghe cũng có lý.
Có nên để cô ta vào không nhỉ?
Tôi vừa muốn chú nhỏ giải quyết được phiền não, lại vừa không muốn hai người họ có cơ hội phát triển tình cảm.
“Nhanh lên đi, kẻo mì nguội mất.”
Cô ta định đẩy tôi sang một bên.
Đúng lúc này, giọng chú nhỏ từ trong phòng vọng ra.
“Không ai được vào làm phiền tôi hết.”
Vẻ mặt cô ta cứng đờ vài giây nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại cười xòa.
“Được thôi được thôi, không làm phiền chú nhỏ của cháu nữa, vậy hôm khác gặp lại nhé.”
Nói rồi, cô ta đặt khay mì vào tay tôi.
Vừa như đùa vừa như thật nói:
“Cho cháu hết đấy, con mèo háu ăn.”
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta khuất sau cánh cổng biệt thự mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chạy vội vào bếp, vừa lẩm bẩm vừa làm bánh sandwich.
“Đến cả chuyện chú nhỏ buổi sáng không thích ăn đồ dầu mỡ cô ta cũng không biết, còn bày đặt ra vẻ thân quen.”
“Thanh mai trúc mã thì đã sao chứ.”
“Nếu tôi mà lớn hơn tám tuổi, chẳng phải cũng là thanh mai trúc mã với chú nhỏ rồi sao.”
“Xí xí xí, tôi mới không thèm ghen tị, tôi mới không thèm ngưỡng mộ, tôi mới không…”
“Chỉ Chỉ.” Giọng má Vương bỗng vang lên bên tai: “Bánh sandwich ai lại nặn bẹp dí thế này hả cháu?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chiếc bánh sandwich vốn dày cộm mấy phân giờ chính giữa bị tôi ấn thành hai cái lõm sâu hoắm.
Thôi vậy, làm lại cái khác vậy, cái bánh lỗi này tôi tự mình ăn vậy.
Làm xong bánh mới mang lên, tôi hé cửa một khe nhỏ, đặt bánh sandwich xuống mép cửa.
Tôi cố tình làm giọng nũng nịu, cố gắng để giọng mình nghe dịu dàng hết mức có thể:
“Chú nhỏ, con làm bánh sandwich cho chú ở ngoài cửa nè, chú nhớ ăn nha.”
Bên trong không có tiếng đáp lời, tôi lặng lẽ khép cửa lại, đứng ngoài cửa lắng nghe một hồi.
Tiếng hụt hẫng hít mũi càng lúc càng lớn, thậm chí còn xen lẫn cả tiếng nấc nghẹn ngào không rõ ràng.
Chắc chắn là chú nhỏ cảm động trước sự chu đáo của tôi rồi.
Nếu tôi cứ kiên trì như thế này, biết đâu một ngày nào đó chú sẽ thực sự bị tôi cảm hóa, sẵn lòng bất chấp tất cả mà ở bên tôi.
Đến lúc đó, tôi sẽ đường đường chính chính nói với chú:
Chú nhỏ à, cháu ngủ với chú rồi đó, chú không biết đúng không, ha ha.
Chắc chắn chú sẽ bất ngờ lắm cho coi!
Đương nhiên, trong lòng chắc cũng đang thầm vui sướng lắm ấy chứ!
4
Tôi theo mẹ về Quý gia.
Sau khi ly hôn với gã bố tồi tệ kia, mẹ tái giá với chú Quý.
Chú Quý đối xử với tôi rất tốt.
Chỉ tiếc, hạnh phúc ngắn chẳng được bao lâu, chú và mẹ gặp tai nạn qua đời trong một chuyến du lịch.
Quý gia không muốn nuôi thêm người ngoài như tôi nữa, định bụng tống tôi về cho bố đẻ.
Chính chú nhỏ thấy tôi khóc lóc thảm thương quá, đã gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, giữ tôi ở lại bên cạnh chú.
Chú khác với chú Quý, chú Quý hiền lành nho nhã, còn chú thì lạnh lùng nghiêm nghị.
Ban đầu tôi rất sợ chú, sợ cái nhíu mày của chú, sợ bờ môi mím chặt của chú, sợ chỉ cần chú không vui là sẽ đánh tôi, hoặc tống tôi về cho bố.
Nhưng dần dà tôi phát hiện, chú tuy đối với người ngoài thì thủ đoạn tàn nhẫn.
Nhưng với tôi, dù có tức đến sôi máu, cũng chỉ mặt mày căng thẳng, giọng âm trầm gọi tên đầy đủ của tôi:
“Lạc Chỉ Chỉ! Con c.h.ế.t chắc rồi!”
Tôi c.h.ế.t chắc kiểu gì chứ?
Chú bắt tôi giải bài toán, bảo làm thế để rèn giũa tính nết của tôi.
Mắc lỗi càng lớn, bài tập càng nhiều, càng khó.
Nhưng phần lớn thời gian, chú luôn tỏ ra vẻ bất lực với tôi.
“Lạc Chỉ Chỉ… Chú hết cách với con rồi.”
“Lạc Chỉ Chỉ, con đúng là muốn chọc tức chú đến đau tim mà.”
Thuở nhỏ dại ngây ngô, tôi sẽ cúi đầu lí nhí: “Chú nhỏ, con xin lỗi.”
Sau khi nảy sinh tình cảm với chú, tôi sẽ mặt dày mày dạn tiến lên sàm sỡ chú.
Tay tôi đặt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của chú.
“Chú nhỏ, để con xoa xoa cho chú đỡ đau nha.”
Mỗi lần như vậy, ánh mắt chú sẽ sắc như d.a.o găm b.ắ.n về phía tôi.
“Đi làm bài tập cho ta.”
Chú nhỏ luôn miệng cứng lòng mềm nên tôi càng ngày càng bớt sợ chú, cũng càng ngày càng yêu thích, sùng bái chú.
Dù chú từ chối tôi, tôi vẫn luôn mơ tưởng đến chú.