Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chủ Mẫu Không Đơn Giản - Chương Cuối

Cập nhật lúc: 2024-04-24 19:47:45
Lượt xem: 4,425

Tiêu Thừa Ý không thể bảo vệ mẫu thân và lại mất đi tất cả, cũng trở nên điên loạn, rút ​​dao găm ngắn mà ca ca tặng cho từ thắt lưng, đ.â.m vào lưng Tiêu Nam Phong. Lưỡi d.a.o sắc bén như c.h.é.m sắt, lập tức đ.â.m vào da thịt.

 

Khi nhìn thấy máu, nó ngây người ra tại chỗ, còn Tiêu Nam Phong che miệng vết thương đ.â.m thủng, ngạc nhiên và đau đớn nhìn lại Tiêu Thừa Ý, chưa kịp mở lời, liền phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất và chết.

 

Lính hầu la hét ùa vào, vội vàng trói mẫu tử Hứa Sương Nhi lại và đưa họ về phủ Hầu.

 

"Chắc hẳn mẫu thân cũng muốn Hứa Sương Nhi gánh tội thay cho đích tôn của người phải không? Dù sao mạng người bình thường cũng không quan trọng bằng mạng người nhà họ Tiêu. Và Hầu gia đã c.h.ế.t từ lâu ở Lâm An, người ở ngoại ô kia chỉ là gia nhân nhà họ Tiêu phải không?"

 

"Chỉ cần ma ma đích thân giao Hứa Sương Nhi cho quan phủ là được."

 

Nữ nhi tội thần, không thể nào bước vào quan phủ được. Ma ma hiểu rõ ý của lão phu nhân nhất, ắt hẳn sẽ khiến Hứa Sương Nhi vĩnh viễn im lặng. Ma ma nhận lệnh rời đi, con thay mẹ chồng ta vén lại chăn.

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng ta và Hầu gia chưa từng trực tiếp đối đầu, nhưng giờ đây hắn đã chết, ta lại có cảm giác đã trả được thù lớn, giành chiến thắng hoàn toàn!

 

Mẹ hẳn sẽ không thể hiểu nổi đến lúc chết, tại sao Hứa Sương Nhi vốn bị giam lỏng trong hậu viện, lại có thể thông đồng với Tiêu Thừa Ý, diễn vở kịch này đúng không?

 

Tất nhiên là do ta thả người ta đi, ngay cả việc Tiêu Thừa Ý gặp ả ta cũng là do ta sắp xếp. Đó là cơ hội cuối cùng ta dành cho Tiêu Thừa Ý, chỉ cần nó có thể ghi nhớ ơn nghĩa của ta, không thông đồng với mẫu thân nó, thì Hầu phủ này vẫn còn chỗ cho nó."

Nhưng nó lại thiên vị mẹ nó hơn, không chỉ nói cho ả ta biết vị trí quán rượu, mà còn dưới sự xúi giục của ả ta bỏ thuốc mê vào ly rượu của ta. Đáng tiếc, người cuối cùng uống phải là ta, cũng là tự cắt đứt con đường lui cho chính nó.

 

Mẫu tử duyên phận đã tận, đừng trách ta vô tình.

 

Về phần Tiêu Nam Phong, hắn ta thực sự đáng chết. Hắn ta muốn giàu sang phú quý, lại không muốn gánh vác trách nhiệm của Hầu phủ, nên bắt ta, một nữ nhi yếu đuối, gánh vác đại kỳ của Hầu phủ, phục vụ cho cuộc sống nhung lụa của hắn ta. Cuối cùng, hắn ta lại không nỡ để Hầu phủ sau trăm năm rơi vào tay người khác, còn nhét hài tử của mình vào Hầu phủ làm đích tử của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-mau-khong-don-gian/chuong-cuoi.html.]

Có lẽ ngươi không biết, trong mơ của ta, đứa con này cuối cùng đã trở thành Hầu gia, sau đó cùng với mẹ nó và Tiêu Nam Phong hãm hại ta.

 

Kiếp này, ta đến đây chỉ để đòi mạng.

Mẹ chồng ta thở hổn hển, nắm chặt ga giường, ta mặc kệ, nhìn bà ta giãy dụa, chẳng mấy chốc đã qua đời.

 

"Lão phu nhân bị nhị công tử làm cho tức chết!"

 

Tiêu Thừa Ý nghe xong, khụy gối ngã xuống đất, lẩm bẩm: "Ta... ta mất hết rồi!".

 

Nó chẳng còn gì cả, tổ mẫu che chở, phụ thân tính toán, mẫu thân yêu thương và nghĩa mẫu nuôi dưỡng. Ta đưa nó lên đỉnh cao, chỉ cách ngôi vị thế tử một bước chân, rồi lại tàn nhẫn tước đoạt tất cả, ném nó xuống vực thẳm không đáy.

 

Ta đã nói, ta không bao giờ lấy ân báo oán. Dù cho thù hận kiếp trước quá mơ hồ, nhưng kiếp này hắn cùng mẫu thân liên tục mưu mô hãm hại ta, đó là sự thật không thể chối cãi.

 

Giết một đứa trẻ quá tàn nhẫn, nhưng cắt đứt mọi hy vọng, hủy hoại con đường mà hắn hằng mong ước lại rất dễ dàng. Tiêu Thừa Ý như ta dự đoán, trở thành trò cười cho kinh thành, dưới bóng hào quang của Tiêu Tri Viễn càng thêm cúi đầu không ngẩng mặt lên được.

 

"Thừa Ý đừng bận tâm những lời đàm tiếu, nam nhi chí ở bốn phương, thành kiến trong kinh thành không đại diện cho thành kiến của thiên hạ. Sẽ có nơi cho đệ thi thố tài năng."

 

Tiêu Thừa Ý nghe lời khuyên, một đêm khuya nọ, lẻn vào quân doanh rồi biệt vô âm tín. Mãi đến năm thứ hai Tiêu Tri Viễn làm hầu gia, tin tức về cái c.h.ế.t của nhị công tử mới được truyền đến. Cái c.h.ế.t của nó còn vô tình mang lại cho ta cáo mệnh.

 

Khi ấy, ta đã trở thành phu nhân hầu gia, người nắm quyền sinh sát trong phủ đệ. Tiêu Tri Viễn đối với ta vô cùng kính trọng, răm rắp tuân theo. Ai  ai cũng ngưỡng mộ ta, may mắn, sung sướng.

 

Ta mỉm cười nhẹ nhàng: "Bất kỳ may mắn nào cũng đều có dấu ấn của sự toan tính."

 

Loading...