Chú đừng giả vờ - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:47:41
Lượt xem: 1,388
Tôi gần như không thể ngừng vươn tay ra và chạm vào mặt anh. May mà cơn say ập tới, tôi ngủ thiếp đi.
Mạnh Tri Tiết thấy tôi say không biết trời trăng gì, không đưa tôi về nhà họ Diệp, mà dẫn tôi đến một căn hộ của anh.
“Tự mình thay quần áo, có thể ngoan ngoãn nghe lời không?” Anh đặt quần áo cho tôi thay ở bên giường, vỗ vỗ mặt tôi.
Tôi gật đầu.
Anh đi ra ngoài.
Một lát sau, tôi bắt đầu khóc.
11
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mạnh Tri Tiết nghe thấy tiếng khóc, được sự đồng ý của tôi mới đi vào.
Quần áo vốn gấp gọn gàng đã rơi đầy đất, tôi còn đang kéo cúc áo khoác, men rượu trong người khiến tôi làm thế nào cũng không cởi ra được.
Mắt tôi rưng rưng, sốt ruột nói với anh: “Quần áo không ngoan!”
Trong nháy mắt, tôi cảm giác anh muốn quay đầu bước đi.
“Cha!” tôi gọi, giật mình sửng sốt một chút, tôi mới phát giác mình gọi cái gì.
Mạnh Tri Tiết hơi ngẩng đầu, nhìn trần nhà vài giây, xoay người nhận mệnh quỳ một gối trước mặt tôi, nhặt từng bộ quần áo tôi ném xuống đất lên, gấp lại. Thở dài một hơi, nhìn tôi: “Tổ tông của tôi, ngoan một chút được không? Chú gọi trợ lý vào giúp cháu.”
Anh đứng dậy. Tôi hoảng hốt ôm lấy eo bụng anh, hai má dán vào tấm lưng rộng lớn của anh: “Ngay cả chú cũng không cần cháu nữa có phải không?”
Giọng nói bất giác mang theo tiếng khóc nức nở.
Khi còn bé cha mẹ mặc kệ tôi biết bao nhiêu ngày đêm, chỉ có ở nhà họ Mạnh mới có thể nhận được chút ấm áp. Bây giờ Mạnh Tri Tiết cũng không cần tôi nữa.
Thân thể anh dừng lại một chút, hai tay bắt được bàn tay nhỏ bé của tôi: “Du Du, buông ra.” Giọng nói hơi khàn.
Tôi gắt gao dán ở trên người anh, khóc lóc om sòm: “Không!”
Mạnh Tri Tiết không hề động đậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ. Nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền đến, thật ấm áp. Nhưng tôi biết sự ấm áp này là giả dối. Nước mắt không ngừng chảy, thấm ướt áo sơ mi của anh. Khóc đến mức tôi không thở nổi.
Cuối cùng Mạnh Tri Tiết cũng xoay người, cau mày hỏi tôi: “Cháu đang khóc cái gì, hả?”
Giọng nói của anh có sự dịu dàng không chân thật, nhẹ đến không thể tưởng tượng nổi, như sợ động vào tôi sẽ vỡ.
Tôi trầm luân trong mắt anh, sửng sốt một chút, mới mếu máo nói: “Chú chỉ biết bảo vệ Nguyễn Tang!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-dung-gia-vo/7.html.]
“Cái gì? Bảo vệ ai?!” Mạnh Tri Tiết nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tôi nắm chặt cánh tay anh, khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tỉ mỉ liệt kê “sai lầm” của anh: “Chú mắng cháu ánh mắt không tốt, nhưng không mắng Nguyễn Tang, chú chê cháu rơi xuống bể bơi là gây rối, lại mặc kệ không hỏi có phải Nguyễn Tang động tay động chân hay không!”
Mạnh Tri Tiết nghe xong, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Có bằng chứng không?”
Anh lại giả vờ vô tội. Tôi khóc lớn, khóc đến khiến anh đau đầu. Cuối cùng, Mạnh Tri Tiết nhịn không được, ôm tôi đến bên giường, ngồi trên đùi anh, giải thích với tôi như dỗ trẻ con: “Du Du, chú mắng cháu là hy vọng sau này cháu đừng bị tổn thương, không phải bởi vì chú thiên vị người khác hơn. Chú không nhắc tới Nguyễn Tang, là bởi vì cô ta không có chút quan hệ nào với chú cả.”
“Còn chuyện cháu nói làm người phát ngôn, chú căn bản không biết có chuyện này. Cháu ngẫm lại xem từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cháu muốn thứ gì, chú có khi nào cho phép người khác đoạt lấy không, chỉ cần người nào liếc mắt một cái chú cũng sẽ dạy dỗ người ta, cháu nói có đúng không?”
Đầu nhỏ của tôi tạm thời không xử lý được nhiều lời như vậy, nhưng trực giác vẫn cho rằng Mạnh Tri Tiết nói đúng, chần chừ gật đầu. Cằm tựa vào vai anh, cơn buồn ngủ ập đến.
Anh bật cười, lại kiên trì nắm cằm tôi, ép tôi nhìn về phía anh: “Du Du, vậy tôi muốn hỏi em, đêm nay em cho rằng tôi bảo vệ Nguyễn Tang cứ khóc như vậy là vì sao?”
“Vì... cái gì?” Tôi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Cổ họng người đàn ông không rõ ràng lắm, giọng hơi khàn: “Em ghen rồi, mới cố tình gây sự với tôi đúng không?”
Ghen?!
Theo lời Mạnh Tri Tiết, trong lòng tôi thả một quả bom, xuyên thủng sự bình tĩnh.
12
Tỉnh lại đã là giữa trưa, tôi đau đầu muốn nứt ra, không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Giật mình, muốn rời giường, bỗng nhiên phát hiện mình đang ôm Mạnh Tri Tiết!
Trong lòng tôi hoảng hốt, mắt nhìn môi mỏng của người đàn ông này nhấp một cái, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Một giây, hai giây, ba giây. Đang lúc tôi thả lỏng, chợt nghe một tiếng cười khẩy. Sau đó anh tránh tay tôi rời giường. Tôi lén mở một mắt nhìn về phía Mạnh Tri Tiết.
Hoàn hảo, quá hoàn hảo, anh mặc áo sơ mi quần tây, hoàn hảo.
Ai ngờ lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Mạnh Duy Duy mở khóa cửa, trực tiếp đi tới: “Du Du, nghe trợ lý chú mình nói cậu ở đây, mình đến thăm cậu!”
Tôi vội vàng nói: “Chú trốn một chút!”
Mạnh Tri Tiết quay đầu nhìn tôi. Đúng lúc đó, Mạnh Duy Duy tưởng tôi ngủ một mình, liền mở cửa phòng.
Bầu không khó ngưng trệ giây lát.
Mạnh Duy Duy rón rén đóng cửa lại, nói thêm một câu: “Mình không thấy gì cả.”