Chú Chó Beagle Và Ngôi Sao Lạnh Lùng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-19 14:27:56
Lượt xem: 306
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Bambi đã lao tới, hai tai to vểnh lên rung rung, đòi tôi ôm.
Không phanh kịp, tôi bị nó tông cho loạng choạng.
Mặt Trăng lâu ngày không gặp cũng ló đầu ra sau lưng người quản lý, vẫy đuôi với tôi.
Người quản lý nhìn Bambi một hồi rồi dè dặt hỏi:
"Đây là con ch.ó của Tạ Lê à?"
Tôi chán nản đáp: "Vâng."
"Sao chó của Tạ Lê lại ở chỗ em?" Người quản lý lấy điện thoại ra cho tôi xem,
"Hai hôm trước cậu ta còn đăng Weibo nói chó bị lạc, ai tìm được sẽ hậu tạ."
Mắt tôi sáng rỡ khi cầm lấy điện thoại, đúng là thấy được cứu tinh rồi.
Tiền nong không quan trọng, chủ yếu là muốn tống khứ Bambi đi thôi.
10
Tôi dò hỏi được địa chỉ của Tạ Lê từ người đại diện, liền trang bị đầy đủ rồi dắt hai con ch.ó ra ngoài.
Trên đường đi, tôi bị nó kéo lê về phía trước, chân không ngừng nghỉ một giây nào.
Đến khu chung cư của Tạ Lê, bảo vệ không cho vào, tôi đành phải gọi điện cho anh ấy.
Cũng may khi còn là chó tôi đã nhớ được số của anh ấy.
"Alo?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người bắt máy.
Đang lúc tôi còn đang phân vân không biết nên nói "Chào anh, tôi là Nguyễn Tinh" hay "Chó của anh đang ở chỗ tôi" thì Bambi đã bắt đầu sủa ăng ẳng vào điện thoại.
"Bambi?"
Tạ Lê có chút kinh ngạc, dù sao thì ai mà ngờ được có một con ch.ó gọi điện cho anh ấy chứ.
Tôi vội nói, "Chào anh Tạ Lê, tôi là Nguyễn Tinh. Hiện tại tôi đang ở ngoài khu chung cư của anh cùng Bambi, anh có thể ra đón một lát được không?"
Tạ Lê nói "Chờ một chút." rồi cúp máy.
Chẳng mấy chốc, một bóng người mặc áo khoác đen đã xuất hiện ở cổng khu chung cư.
Tạ Lê cao ráo, chân dài, chỉ hai ba bước đã đi đến chỗ tôi.
Dưa Hấu
Bambi thấy Tạ Lê như thấy ba ruột, lập tức lao về phía trước.
Tôi bị kéo theo sau, chân phải vung lên hết cỡ, gần như chạy thành bóng mờ.
Bambi chạy được một đoạn, thấy tôi không theo kịp, lại quay đầu chạy vòng quanh tôi một vòng.
Thế là tôi bị dây dắt chó quấn lấy, như con nhộng trong kén, lại như Đường Tăng trong động Bàn Tơ, thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Bộ đồ phối tỉ mỉ rối tung, b.í.m tóc vừa tết cũng xõa ra, giày còn rớt mất một chiếc.
Mặt mũi tôi, đúng là mất hết cả thể diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-cho-beagle-va-ngoi-sao-lanh-lung/chuong-6.html.]
Mà trong mắt Tạ Lê đáng ghét chỉ có mỗi Banbi.
Anh ấy ngồi xổm xuống vững vàng đỡ lấy Banbi, hoàn toàn mặc kệ tôi ngã nhào xuống đất như một quả pháo.
Cũng may có bãi cỏ làm đệm, tôi chỉ là trông có vẻ chật vật mà thôi.
"Nguyễn tiểu thư, cảm ơn cô đã đưa Bambi về."
Tạ Lê nhận lấy dây dắt trong tay tôi, đứng lên nhìn xuống, "Nhưng hôm đó chẳng phải cô đã đi trước rồi sao, sao Banbi lại ở chỗ cô?"
Hỏng bét rồi.
Tôi chỉ lo nhanh chóng đưa Bambi về, quên mất chưa nghĩ ra lý do.
Chẳng lẽ ta có thể nói, thật ra Bambi lúc trước là tôi, nhưng vì tôi dự cảm sắp phải "ba la la biến hình" nên mới tự mình chạy trước sao?
Tạ Lê làm sao mà tin được?
Anh ấy không những không tin, mà còn có thể nghĩ đầu óc tôi có vấn đề ấy chứ.
May mà Tạ Lê không hỏi thêm nữa.
Buổi chiều tôi còn có một lịch trình phải chạy, liền chắp tay cảm ơn.
"Bambi nhờ anh nhé Tạ Lê, tôi đi trước đây."
Vừa nghĩ đến tối nay có thể ngủ một giấc ngon lành, khóe miệng tôi còn khó kiềm chế hơn cả s.ú.n.g AK.
Kết quả vừa quay người tôi đã thấy chân mình không nhấc lên được, cúi đầu nhìn thì ra Bambi đang cắn gấu quần ta không chịu buông.
Đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn tôi, trong mũi phát ra tiếng hừ hừ.
Nhìn là biết không nỡ rời tôi rồi.
Tạ Lê nhìn cảnh tượng trước mắt, trầm ngâm nói.
"Tôi nhớ Bambi trước đây hình như không thân với cô lắm, nhưng bây giờ nó lại thích cô như vậy."
Anh ấy lại nhìn thoáng qua Mặt Trăng đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh tôi, trong mắt càng thêm nghi hoặc.
Bởi vì trước đó trong chương trình, mọi người đều thấy rõ Mặt Trăng nhe răng gầm gừ với Nguyễn Tinh, sao bây giờ lại ngoan ngoãn thế này?
Tôi bị Tạ Lê nhìn đến toát mồ hôi, sợ anh ấy thật sự nhìn ra điều gì đó.
May mà sự thật quá sức tưởng tượng, Tạ Lê có mở não đến đâu cũng không đoán ra được.
11
Tôi cứ tưởng sau lần trước sẽ không gặp lại Bambi trong thời gian ngắn, cũng sẽ không gặp Tạ Lê nữa.
Không ngờ mới hai ngày sau, tôi lại thấy Tạ Lê ở dưới nhà mình.
Anh ấy còn dắt Bambi, dáng vẻ nhàn nhã dựa vào một gốc cây.
Thấy tôi đi ra, anh
ấy đứng thẳng người giải thích:
"Bambi nhớ cô, mấy ngày nay cứ kêu gào mãi”
"Tôi không nỡ nên đành đưa nó đến."