Chú Chó Beagle Và Ngôi Sao Lạnh Lùng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-19 14:25:47
Lượt xem: 218
2
Sau khi thu dọn xong, tổ chương trình đưa ra nhiệm vụ thứ hai, các nghệ sĩ cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Kẻ vô danh hạng 18 Hứa Văn lân la đến hỏi Tạ Lê,
"Tiền bối Tạ, tôi không giỏi nấu ăn lắm, anh có thể giúp tôi một phần được không?”
"Buổi tối tôi ăn ít lắm."
Tạ Lê liếc anh ta một cái, thẳng thừng từ chối, "Không được."
Hứa Văn không ngờ anh ấy lại dứt khoát như vậy, ngượng ngùng bỏ đi.
Con lạc đà alpaca mà anh ta nuôi lẽo đẽo theo sau, lén lút ăn mấy lá rau trong chậu của chúng tôi.
Tức quá, tôi nhảy lên robot hút bụi, chỉ huy nó đi húc vào con alpaca.
"Bambi đại vương giá đáo, quỳ xuống cho ta!"
Sau đó tôi bị phun một bãi nước bọt đầy mặt.
Tôi rên hừ hừ chạy đến cọ cọ Tạ Lê, bảo anh ấy báo thù cho tôi, Tạ Lê không nhịn được cười, xoa cằm tôi để an ủi.
[Tạ Lê lên chương trình trước còn bày vẻ mặt lạnh lùng cho ai xem vậy, Hứa Văn có đắc tội gì anh ta đâu?]
[Bambi kêu nghe nũng nịu quá, tim tôi tan chảy mất rồi.]
[Mấy người ở trên kia, vài ngày nữa là thành "gâu gâu gâu" hết cho xem.]
Tôi đẩy cái khay ăn của tôi đến trước mặt Tạ Lê, rồi dùng chân gõ gõ:
"Tạ Lê, tôi đói rồi."
Ánh mắt Tạ Lê dịu dàng hẳn xuống, "Chờ một chút, Bambi."
Đúng vậy, Tạ Lê đã đặt cho tôi một cái tên.
Bambi là một chú nai con, anh ấy thấy tôi rất giống.
Tạ Lê làm xong bữa ăn cho tôi trước, còn dùng cà rốt thái hạt lựu và trứng gà bày thành một khuôn mặt cười, sau đó mới bắt đầu làm bữa của mình.
Đến khi Tạ Lê bắt đầu ăn cơm thì tôi đã chạy nhảy khắp nhà rồi.
Không hiểu sao, ký ức trước khi tôi xuyên vào thân thể chó Beagle lại rất mơ hồ, trong đầu chỉ còn sót lại một vài kiến thức sinh hoạt cơ bản.
Ngay cả khi còn là người, tôi tên gì cũng không nhớ nổi nữa.
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-cho-beagle-va-ngoi-sao-lanh-lung/chuong-2.html.]
Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình thông báo kinh phí cơ bản cho cả tuần chỉ có 500 tệ, số còn lại phải tự kiếm.
Khương Uyển và Tạ Lê một đội, còn Ảnh đế hết thời Chu Cảnh Nhiên và Hứa Văn một đội.
Dưa Hấu
Kiếm tiền thật không dễ, đành phải bán nghệ thôi.
Tạ Lê trang điểm cho tôi thật xinh xắn, còn nhẹ nhàng cài một chiếc kẹp tóc màu hồng lên đôi tai to của tôi.
Tôi vui vẻ lắc lắc tai.
Chúng tôi tìm đến một khu chợ, con vẹt xanh bắt đầu gào lên:
"Bắt tay 5 tệ, chụp ảnh chung 10 tệ."
"Đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ."
Tạ Lê còn mang cả robot hút bụi trong nhà đến cho tôi.
Tôi đứng trên robot hút bụi, con vẹt đậu trên đầu, chúng tôi đi vòng quanh chợ rao hàng.
Chưa đến nửa buổi sáng mà hai đứa đã kiếm được mấy trăm tệ.
[Cái tổ hợp này hài hước thật sự ha ha ha ha]
[Bambi đáng yêu quá, Tạ Lê cho tui mượn chơi hai ngày, hết hạn sử dụng tui trả lại cho cậu.]
[Bây giờ vẫn còn bé tí, chưa có dáng vẻ gian ác gì cả.]
Có mấy đứa nhỏ đưa đồ ăn vặt cho chúng tôi, chìa cả hai tay ra.
Tôi thừa lúc con vẹt đang nói, liền ăn hết đồ ăn vặt trên cả hai tay.
Con vẹt xanh keo kiệt quá, cúi xuống mổ vào lông tôi, "Sao ngươi lại ăn hết phần của ta rồi!"
Tôi nhảy thẳng vào lòng Tạ Lê, "Cái gì mà của ngươi với của ta, cứ để trước mặt ta là của ta hết."
Tạ Lê vững vàng ôm lấy tôi, cứ như một ông bố già đang cưng chiều con mình vậy.
Anh ấy nghe không hiểu hai chúng tôi nói chuyện, chỉ tưởng chúng tôi đang nô đùa, "Năng động quá đi mất, Bambi, tối ba làm đồ ăn ngon cho con nhé."
Hai chân trước của tôi đặt lên vai Tạ Lê, nghe vậy liền liếc xéo anh ấy một cái.
Tạ Lê to gan!
Vậy mà dám mơ tưởng làm ba của Bambi đại vương tôi.
Bất quá nể tình ngươi có công hộ giá, lần này tôi
sẽ không so đo với ngươi.
Tôi không nhịn được tự khen mình, Bambi, đúng là một chú chó ngoan.