Chồng Tôi Quyết Giữ Thân Vì Tình Yêu - 8
Cập nhật lúc: 2025-01-06 05:30:19
Lượt xem: 10,911
Lâm Vãn nheo mắt nhìn tôi một lúc, bỗng bật cười, lắc đầu thở dài:
“Trước đây tôi nhìn các giảng viên đại học, lúc nào cũng thấy họ cao xa, giỏi giang lắm. Giờ đến gần rồi, mới phát hiện hóa ra cũng chẳng khác gì mấy cô chanh chua ngoài đường.”
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhưng đầy thương hại:
“Trái tim thế nào, thì nhìn thế giới thế ấy. Tôi đã đồng ý với anh ấy. Dù sao thì, anh ấy đã dâng cả trái tim nóng bỏng của mình trước mặt tôi, chẳng người phụ nữ nào không bị tình yêu chân thành như thế làm cảm động.”
“Luật sư Hạ là một người đàn ông xuất sắc như vậy, chịu đựng áp lực lớn như thế, mà lại không nhận được chút ấm áp nào từ gia đình. Cô thực sự không biết trân trọng!”
“Nhưng tôi không bẩn thỉu như cô nghĩ đâu. Dù bất đắc dĩ phải đồng ý với anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với anh ấy khi anh ấy còn có gia đình! Tôi chỉ là tôi. Anh ấy đến, tôi ở đây. Anh ấy không đến, tôi vẫn ở đây. Chỉ vậy thôi!”
Tôi lớn tiếng nói:
“Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì! Cô chẳng phải nhìn trúng tiền của anh ấy sao? Nếu không, tại sao anh ấy phải tranh chấp tài sản với tôi mới chịu ly hôn!”
Cô ta mỉm cười, như thể không thèm tranh luận thêm với tôi.
“Tất cả mọi người đều biết, thứ mà tôi, Lâm Vãn, khinh thường nhất chính là tiền. Nếu không thì trong suốt 13 năm qua, tôi đã có vô số cơ hội bước vào nhà giàu. Điều duy nhất có thể khiến tôi rung động, chỉ có tấm chân tình.”
Tôi cười lạnh, đầy vẻ mỉa mai:
“Nói nghe hay quá nhỉ. Anh ta yêu cô như vậy, sao không mau chóng ly hôn rồi cưới cô? Chỉ có thể nói, anh ta coi tiền quan trọng hơn cô!”
Khuôn mặt dịu dàng, an yên của Lâm Vãn thoáng chốc trở nên khó coi.
“Tấm chân tình của anh ấy, tôi hiểu rõ trong lòng là được rồi.”
Tôi đắc ý cười lớn.
“Chân tình? Nếu có bản lĩnh, cô khiến anh ta rời khỏi nhà tay trắng đi. Nếu anh ta vì muốn ở bên cô mà sẵn sàng bỏ cả tiền để ly hôn, tôi mới tin anh ta thực sự yêu cô. Nếu không, tất cả chỉ là vớ vẩn! Chỉ là cái cớ của kẻ cắp và gái điếm!”
Cơ mặt của Lâm Vãn giật nhẹ, đôi môi mím chặt hồi lâu, cuối cùng nhìn tôi chăm chú, từng chữ từng câu:
“Nếu anh ấy làm được thì sao?”
Tôi không chút do dự, cao giọng nói:
“Vậy thì tôi sẽ đích thân mang quà đến chúc mừng trong lễ cưới của các người, để mọi người biết rằng ngay cả tôi, người vợ cũ này, cũng bị tình yêu của các người làm cảm động! Đến lúc đó, hình ảnh của cô, Lâm Vãn, sẽ càng thêm sáng rực và vĩ đại!”
Trong từng lời lẽ dõng dạc của tôi, ánh mắt của Lâm Vãn dần hiện lên ánh sáng rực rỡ.
Tôi biết.
Endorphin và dopamine của cô ta.
Đang bắt đầu trỗi dậy.
10
Thành phố liên tiếp mấy ngày có bão tuyết lớn, giao thông bị tắc nghẽn.
Quầy súp của Lâm Vãn tạm thời đóng cửa.
Nhưng với những kẻ đang chìm đắm trong tình yêu, làm sao chút khó khăn này có thể cản trở họ.
Hạ Tư Minh lấy lý do quen uống súp nội tạng dê, mỗi ngày sau giờ tan làm, đội tuyết, chịu gió lạnh, đi bộ nửa tiếng đến nhà Lâm Vãn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-quyet-giu-than-vi-tinh-yeu/8.html.]
Đến tận nhà để uống súp nội tạng dê.
Thậm chí, vì điều kiện thời tiết và khoảng cách khó khăn, những lần gặp gỡ này càng khiến họ thêm phấn khích và mãnh liệt.
Hạ Tư Minh ngồi bên bàn ăn, Lâm Vãn bận rộn chỉ phục vụ riêng anh. Thỉnh thoảng, hai người nhìn nhau mỉm cười, tạo nên một khung cảnh ấm áp, yên bình, đầy tình cảm.
Những điều này, tôi đều nhìn thấy từ camera.
Mấy ngày trước, Đại Phi gửi cho tôi một tấm hóa đơn.
“Hoàn tiền.”
Tôi hỏi là gì.
Cậu ta bực bội nói:
“Tôi lười kể chuyện của họ cho cô, mua cái camera lắp lên rồi, tự cô xem! Dù sao đây là nhà ba tôi, tôi muốn lắp thì lắp!”
Tôi hơi ngẫm nghĩ, rồi đồng ý.
Hạ Tư Minh luôn tinh tế và có tính toán, nhưng chỉ cần ở trước mặt Lâm Vãn, anh ta lại trở nên ngu ngơ như lửa đốt nhà cũ, chẳng còn chút đầu óc.
Biết người biết ta, mới kiểm soát được nhịp điệu.
Huống chi, cũng chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Một ngày, khi hai người đang trong không khí rất tốt đẹp, một người cúi đầu uống súp, một người chống cằm nhìn, thì Đại Phi đột ngột về nhà, gây náo động long trời lở đất.
Cậu ta nhíu mày, bất ngờ nói:
“Thì ra ông chính là gã đàn ông lén lút đó!”
Hai người lập tức biến sắc.
Lâm Vãn vội vàng giải thích nhẹ nhàng, Hạ Tư Minh trầm giọng nói rằng anh ta chỉ là một vị khách đến uống súp.
Đại Phi “xì” một tiếng.
“Trời lạnh thế này mà ngày nào cũng mò đến đây uống súp, không uống sẽ c.h.ế.t à? Tôi còn tưởng mấy lời hàng xóm nói là sai cơ! Nhưng mà các người cuống lên làm gì, ở bên nhau thì cứ thừa nhận thôi, nam nữ có gì mà không dám nhận chứ!”
Nói rồi, cậu ta lại nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tư Minh.
“Chẳng lẽ ông là kiểu lừa đảo 'giết heo'?”
Sắc mặt Hạ Tư Minh lập tức tối sầm:
“Tôi là luật sư.”
“Vậy ông là người có vợ?”
Sắc mặt Hạ Tư Minh lại trắng bệch:
“Tôi chỉ đến uống súp.”
Đại Phi lập tức la lớn:
“Đệch, hóa ra ông mò đến đây tán tỉnh mẹ kế tôi à! Cút mẹ ông đi! Có vợ rồi còn muốn dụ dỗ góa phụ! Ông đây không đánh c.h.ế.t ông thì không phải là người!”
Cậu ta làm động tác định ra tay, Lâm Vãn hét lên, vội vàng chạy đến ngăn cản.