Chồng Tôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-05 23:21:19
Lượt xem: 4,650
Lúc còn trẻ, tôi không biết rằng do dự quá lâu mới nói ra sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Tôi của lúc đó chỉ là không muốn trở thành người bắt đầu trong đoạn tình cảm đó.
Tôi từ chối: "Không... không thích."
Anan
Tôi nhìn thấy khóe miệng đang nhếch lên của Trần Kiến Tân hạ xuống.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, anh ta bước qua tôi, đi về phía lớp học.
Lúc lướt qua vai tôi, tôi nghe thấy anh ta nói: "Đồ nhát gan."
Sau khi kết hôn, người thì lúc nào cũng ở phim trường, người thì lúc nào cũng ở chi nhánh công ty bên kia đại dương, cơ bản là xa mặt cách lòng.
Vì vậy, tôi không cho rằng Trần Kiến Tân sẽ có tình cảm gì với tôi.
Chỉ cần ba năm thỏa thuận hôn nhân kết thúc, sau này chúng tôi sẽ thật sự đường ai nấy đi.
5 giờ rưỡi chiều, máy bay hạ cánh.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, giống như một viên kẹo bông gòn khổng lồ được nhúng trong nước đường dâu tây.
Tôi đi theo tin nhắn Trần Kiến Tân gửi, tìm được xe của anh ta ở bãi đậu xe sân bay.
Điều bất ngờ là, vị thiếu gia này vậy mà lại không gọi tài xế.
Tôi ung dung đi đến ghế phụ.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian như thể dừng lại vào lúc này.
Ngồi trên ghế phụ, tôi len lén liếc nhìn Trần Kiến Tân.
Chỉ mới hai năm không gặp, anh ta dường như đã thay đổi rất nhiều, tuy vẫn lạnh lùng như tảng băng nhưng lại trầm ổn hơn trước rất nhiều.
Bất thình lình, ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét tới.
Gần như ngay khi vừa chạm mắt, tôi đã chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại bốn năm lần.
Cuối cùng Trần Kiến Tân cũng không nhịn được nữa, anh ta nghiêng người về phía tôi, tôi theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nhưng lại nghe thấy anh ta kéo dây an toàn phía sau ghế của tôi, lên tiếng nhắc nhở.
"Dây an toàn."
"A... ừ ừ ừ."
Cùng với động tác luống cuống của tôi, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Trần Kiến Tân.
Lại còn có chút cưng chiều khó hiểu.
"Mấy năm không gặp, sao lại trở nên ngốc nghếch thế này?" Anh ta nói, dường như còn hồi tưởng lại một lúc, rồi mới bổ sung nửa câu sau.
"Cũng khá đáng yêu."
3.
7 giờ tối, xe chạy vào biệt thự ngoại ô.
Người già luôn rất nhiệt tình với con cháu.
Các chú trên bàn ăn có lẽ đã lâu không gặp Trần Kiến Tân, người nào người nấy đều thay phiên nhau cụng ly với anh ta.
Anh ta vẫn chưa kịp đảo ngược múi giờ, chưa đến ba ly rượu đã say, tạm thời lên lầu nghỉ ngơi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-la-thai-tu-gia-bac-kinh/chuong-2.html.]
Còn tôi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV cùng bà nội.
Nhưng thật không khéo, TV lại chiếu đoạn phỏng vấn khiến tôi muốn độn thổ kia của Trần Kiến Tân.
Phóng viên trong màn hình hỏi: "Xin hỏi, anh có cảm nhận gì về Châu Mật?"
"Vai diễn lần này là một thử thách rất lớn đối với cô ấy, lúc bộ phim mới được xác định diễn viên, rất nhiều cư dân mạng đều nói cô ấy không phù hợp với vai diễn này."
Ngay sau đó, ống kính chuyển cảnh, trên màn hình là cảnh quay cận mặt Trần Kiến Tân.
Anh ta thực sự rất đẹp trai, khí chất trong ống kính không hề thua kém bất kỳ nam diễn viên nào từng đóng phim cùng tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, ánh mắt dịu dàng, trìu mến, giống như đang nhìn người yêu đã lâu không gặp.
"Châu Mật à..."
"Người tốt, nhưng không phải gu của tôi."
"Nếu ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn, đừng lúc nào cũng cãi lời tôi."
"Ở nhà thì có thể ăn mặc gợi cảm một chút, tôi không ngại đâu."
Phóng viên dưới khán đài nghẹn lời: "Ý tôi là hỏi cảm nhận của anh về bộ phim..."
Nhìn đến đây, tôi theo bản năng nhìn sắc mặt bà nội.
Chỉ thấy bà nội lập tức ngậm chặt hàm răng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói: "Cháu lên xem thử thằng nhóc Kiến Tân kia xem sao, sao còn chưa xuống nữa. Đừng có ngủ quên trên đó đấy."
...
Tôi mang theo oán khí, lê bước như thây ma lên lầu.
Cửa phòng Trần Kiến Tân đóng chặt.
Tôi phải mất một lúc lâu mới mở được cửa.
Trong phòng không bật đèn, thậm chí rèm cửa cũng không kéo lại.
"Trần Kiến Tân."
Tôi gọi.
Nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Cửa kính trong suốt không thể che khuất quá nhiều tầm nhìn và âm thanh.
Tiếng nước rất trầm, hòa lẫn với tiếng thở dài của anh ta.
Nhưng khi anh ta đang chìm nổi trong dục vọng, tôi lại nghe rõ lời anh ta nói.
Anh ta đang gọi: "Châu Mật, Châu Mật..."
Nhận ra anh ta đang làm gì, tôi theo bản năng muốn giả vờ như không nhìn thấy gì, rón rén bước ra khỏi phòng.
Nhưng người càng luống cuống, tay chân càng không nghe lời.
Kết quả là, tôi trượt chân ngã xuống sàn.
"Ưm..."
...
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, mái tóc ướt sũng áp vào cổ tôi, giọt nước theo xương quai xanh của tôi chảy xuống.
Tôi nghe thấy anh ta nũng nịu nói: "Chạy cái gì?"
"Giúp anh một chút."