Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Chú Cảnh Sát - 1-4

Cập nhật lúc: 2025-01-03 16:03:18
Lượt xem: 634

1.

 

Hôm qua là sinh nhật thứ 22 của tôi, mẹ rất vui gửi một tin nhắn thoại nói bà đã chuẩn bị cho tôi một bất ngờ khó quên.

 

Tôi đã háo hức chờ đợi cả ngày, đến mười giờ tối mẹ gửi cho tôi một bức ảnh.

 

Tôi nghĩ rằng bất ngờ khó quên ít nhất sẽ là một giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, nếu không thì cũng phải là một chiếc xe.

 

Không ngờ lại là hai quyển chứng nhận kết hôn, trên đó ghi tên tôi và một người đàn ông tôi không quen biết.

 

Sau đó mẹ không nói gì thêm, nhưng lúc này, im lặng còn đáng sợ hơn cả lời nói.

 

Tôi như bị sét đánh, gọi điện cho mẹ.

 

"Mẹ, mẹ đang đùa gì vậy?"

 

Mẹ có vẻ vừa mới thức dậy, ngáp dài nói.

 

"Con gái à, mẹ không đùa đâu. Vài ngày nữa Thẩm Mặc sẽ đến đón con về nhà, con chuẩn bị đi nhé. À, cậu ấy còn là cảnh sát mà con yêu thích nữa đấy."

 

Nói xong, mẹ cúp máy, tôi ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại đã kết thúc cuộc gọi.

 

Cảnh sát mà tôi yêu thích thì sao? Anh ta rõ ràng là vi phạm pháp luật!

 

Chắc chắn tôi không thể ngồi yên chờ chết, lập tức mua vé đến thành phố B.

 

2.

 

Sáng sớm bảy giờ, ga tàu không đông người lắm.

 

Cửa hàng bán đậu nành bốc hơi nóng, những ông lão đứng ven đường mỉm cười gọi mời.

 

Tôi rất thích bầu không khí này, lỡ nhìn mà ngẩn ngơ.

 

Một chiếc xe "ma" lao thẳng về phía tôi, mục tiêu là chiếc túi xách đeo trên vai tôi.

 

Nhìn tên cướp phóng đi xa, tôi tức giận chuẩn bị đến đồn cảnh sát.

 

Quá tức giận, tôi ngồi xổm xuống ôm bụng đang đau nhói.

 

Đột nhiên, một đôi giày thể thao trắng xuất hiện trước mặt tôi.

 

"Đừng khóc nữa, tôi đã lấy lại túi cho em."

 

Là một người nghiện giọng, giọng nói trầm ấm này khiến tôi tạm quên đi cơn đau.

 

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, người đàn ông đứng ngược sáng, khuôn mặt mờ ảo.

 

Khi chuẩn bị đứng dậy để lấy túi, không ngờ chân tôi tê cứng, cả người ngã về phía trước.

 

Người đàn ông nhanh tay bắt lấy vai tôi, nhờ vậy tôi nhìn rõ được khuôn mặt anh ấy.

 

Lông mày sắc lạnh, đường nét khuôn mặt gọn gàng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào, tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.

 

Người đàn ông hơi nhíu mày.

 

"Cảm ơn anh, ờm... Có thể kết bạn WeChat không?"

 

Tôi muốn hành động vì tình yêu!

 

Người đàn ông cười như không cười nhìn tôi.

 

"Không cần đâu."

 

Rồi anh ấy sải bước đôi chân dài, cưỡi chiếc xe máy màu đen rời đi.

 

3.

 

Nằm trên giường lớn trong khách sạn, tôi nhắm mắt mở mắt đều thấy gương mặt của người đàn ông đó.

 

Đến B thành phố đã ba ngày, tôi vẫn chưa ra ngoài chơi đàng hoàng.

 

Khi tôi vừa dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, một cuộc gọi đến.

 

"Alo, xin chào, có phải là cô Tần Điềm con gái của bà Lâm Từ không? Tôi gọi từ bệnh viện Trung tâm, bà Lâm Từ bị xuất huyết não đột ngột và đã nhập viện, phiền cô đến thanh toán viện phí."

 

Trong đầu tôi như có thứ gì đó nổ tung, tay run rẩy mua vé trở về thành phố A.

 

Khi đến bệnh viện, ra khỏi thang máy, tôi va phải một người đàn ông.

 

Người đàn ông đó rất giống với người đã giúp tôi lấy túi hôm trước, nhưng giờ tôi không có thời gian để nghĩ nhiều.

 

Tôi chạy vào phòng bệnh của mẹ, bà đã tỉnh.

 

"Mẹ, mẹ bị sao vậy? Giờ mẹ thấy sao?”

 

Nước mắt tôi tự dưng chảy xuống, mẹ là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.

 

Mẹ âu yếm vuốt tóc tôi: “Mẹ không sao đâu. Vừa rồi Tiểu Thẩm đến thăm mẹ, cậu ấy nói tình cảm của hai đứa phát triển khá tốt."

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi nhất thời không kịp phản ứng, nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ.

 

Tôi hùa theo Thẩm Mặc nói dối: “Mẹ, con và... Anh ấy đã sống cùng nhau, anh ấy rất tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-la-chu-canh-sat/1-4.html.]

 

Mẹ hơi gật đầu: “Vậy thì tốt, cuối cùng mẹ cũng có thể yên tâm rồi.” 

 

Tôi luôn cảm thấy câu nói này có ý nghĩa sâu xa. Tranh thủ lúc mẹ ngủ, tôi đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói bà không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được. 

 

Ba ngày sau, mẹ nhất quyết muốn xuất viện, nói bệnh viện quá đắt, nghỉ ngơi ở nhà cũng giống nhau. 

 

Tôi không thể cãi lại mẹ, đưa bà về nhà, bà chỉ bảo tôi nhanh chóng trở về. 

 

Tôi muốn ở bên mẹ, nhìn những sợi tóc bạc ở thái dương của mẹ, tôi mới nhận ra bà thật sự đã già. 

 

Tôi nằng nặc phải ở lại một đêm, mẹ chỉ véo nhẹ vào mặt tôi. 

 

“Con ấy… Vẫn như hồi nhỏ.” 

 

Tối đó, tôi ôm mẹ ngủ, mẹ nói liên miên rất nhiều. 

 

Nhiều nhất là bảo tôi sống tốt với Thẩm Mặc, anh ấy là người tốt, sẽ chăm sóc tôi chu đáo.

 

4.

 

Tôi còn muốn ở lại vài ngày, nhưng mẹ nhất quyết bảo tôi nhanh chóng trở về. 

 

Tôi quay lại căn phòng trọ nhỏ của mình, trong lòng nặng trĩu. 

 

Chẳng lẽ tôi thật sự phải sống cùng một người đàn ông xa lạ suốt đời ư? 

 

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, là Lưu Giai, bạn thân từ cấp 3 của tôi. 

 

Lưu Giai gọi tôi đến quán bar W đón cô ấy về, cô ấy uống hơi nhiều. 

 

Không còn cách nào khác, tôi lại bắt xe đến quán bar. 

 

Vừa bước vào, tiếng ồn ào và mùi rượu khiến tôi khó thở. 

 

Tôi nhanh chóng tìm thấy chỗ của Lưu Giai, đỡ cô ấy dậy chuẩn bị rời đi. 

 

Đột nhiên phía trước xảy ra đánh nhau, tôi bị chặn lại không ra được. 

 

Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến, và còn bắt tôi đi nữa! 

 

Khi lấy lời khai, cảnh sát hỏi tôi tình hình, nhưng tôi chẳng biết gì cả. 

 

Cửa đột nhiên mở ra, là người đàn ông kia! 

 

Anh ấy cũng là cảnh sát sao? Tim tôi khẽ rung lên. 

 

“Anh ra ngoài đi, tôi sẽ hỏi cô ấy.” 

 

Sau đó anh ấy bắt đầu hỏi tôi, tôi vội vàng nói mình chỉ đến đón người, không biết gì cả. 

 

Anh ấy ra hiệu cho tôi bình tĩnh, tâm trạng phiền muộn của tôi dần dần lắng xuống dưới sự trấn an của anh ấy. 

 

Cuối cùng, anh ấy đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát. 

 

“Đã khuya rồi, tôi đưa em về nhé.” 

 

Niềm vui đến quá đột ngột, mãi đến khi anh ấy lái xe đến bên cạnh tôi mới phản ứng lại. 

 

Xe từ từ di chuyển trên con phố vắng, tôi lén nhìn sườn mặt của anh. 

 

Không may bị phát hiện, mặt tôi dần nóng lên. 

 

“Nhìn gì vậy?” 

 

Giọng nói lạnh lùng mà dễ nghe khiến tai tôi sắp mang thai.

 

Tôi không thể nói là tôi đang nhìn anh ấy được chứ? 

 

“Không có gì, cảm ơn anh đã đưa tôi về, ờm… Thêm WeChat nhé?” 

 

Tôi thừa nhận mình vẫn chưa từ bỏ, cũng quên mất lúc này mình là một người phụ nữ đã kết hôn. 

 

“Chờ một chút.” 

 

Yes! Cuối cùng anh ấy cũng đồng ý, nụ cười trên môi tôi không thể ngừng lại. 

 

Khi đến nơi tôi ở, khá hẻo lánh, trông giống như một ngôi nhà nguy hiểm. 

 

Anh ấy nhíu mày: “Em sống ở đây? Ở đây không có đèn đường lại hẻo lánh, một cô gái sống ở đây rất nguy hiểm.” 

 

“Không sao, tôi đã quen rồi.” 

 

Nghe vậy, anh ấy nhìn tôi một cái, đưa ra một mã QR. 

 

Tôi gửi yêu cầu kết bạn, ảnh đại diện của anh là một món đồ treo trang trí hình thỏ. 

 

Nhưng món đồ trang trí này trông khá quen, hóa ra đàn ông mạnh mẽ cũng có một trái tim thiếu nữ ha. 

 

“Cảm ơn anh, có thời gian tôi sẽ mời anh ăn cơm. Tạm biệt.” 

 

Khi tôi lên nhà, chiếc xe màu đen vẫn đậu ở dưới rất lâu mới rời đi. 

 

Loading...