CHỒNG TÔI CHỈ BIẾT YÊU ĐƯƠNG MÙ QUÁNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-04 19:18:28
Lượt xem: 398
Có tiếng gõ cửa, là Lục Tân Trạch.
Tôi đi ra ngoài đóng cửa lại, vết đỏ trên mặt còn chưa tiêu tan hoàn toàn.
“Vừa rồi em đang nói cái gì thế?”
“Chỉ nói nhảm thôi.”
Lục Tân Trạch nhẹ nhéo mặt tôi, giọng nói trầm thấp của anh vang vọng bên tai tôi: “Đừng nói nhảm với Hứa Đường, có một số việc không nên nói bậy.”
Mặt tôi đỏ đến mức gần như chảy máu. Anh nắm tay tôi vào phòng và chúng tôi cùng nằm xuống đánh một giấc.
Khi tôi tỉnh dậy thì đầu giường đã trống rỗng, mẹ nói bố tôi đã đi câu cá.
6.
Khi hai người trở về vào buổi tối, còn mang theo một con cá trắm cỏ.
Mẹ hầm nồi canh cá thơm ngon làm tôi không khỏi uống thêm một bát. ...
Trong phòng có phòng tắm riêng, tôi mặc bộ đồ ngủ bước ra là một chiếc váy hai dây màu trắng sữa.
Trước đây tôi đã mua cái này trên mạng, ban đầu tôi đặt mua một bộ đồ ngủ bằng cotton dễ thương nhưng thứ tôi nhận được lại là một chiếc váy hai dây màu trắng kem.
Chủ shop bảo tôi giữ lại cái váy và gửi lại một bộ mới. Tôi đã cất trong tủ mà không lấy ra mặc, lục lọi mãi không thấy có bộ đồ ngủ nào nên đành phải mặc bộ này.
Ánh mắt Lục Tân Trạch nhìn chằm chằm vào tôi mấy giây, khóe môi nhếch lên: “Em đổi đồ ngủ mới à?”
Tôi đỏ mặt đá nhẹ một cái: “Đi tắm đi!”
Một phút sau, tiếng nước chảy ào ào từ bên trong.
Tôi đang nằm trên giường, lật giở những cuốn truyện tranh từ phòng Hứa Đường mang về ban ngày.
Con bé này đang xem cái gì vậy?
Nhân vật nữ chính trong đó là một tinh linh, hình ảnh có chút hạn chế.
Mẹ bưng bát canh bước vào, mùi thơm lập tức tràn ngập khắp phòng, rất thơm.
"Đây là canh cho Tiểu Lục, đừng lén uống."
"Buổi tối không phải uống canh rồi sao? Tại sao lại muốn uống canh? Hơn nữa chỉ có Lục Tân Trạch, Hứa Đường và tôi đều không có.”
“Mẹ ơi, mẹ thật thiên vị!”
“Đây không phải canh con nên uống.”
Tôi mím môi: "Có thứ gì không nên cho vào à? Tại sao lại có mùi thịt bò? Món con thích nhất là thịt bò."
"Đừng hỏi nhiều như vậy, lát nữa bảo Tiểu Lục uống hết. Con không được uống lén lút.”
Mẹ dặn tôi không được lén lút uống, nhưng bản tính tò mò nổi lên nên tôi uống một ngụm. Mắt tôi sáng lên và nó có vị khá ngon.
Chép chép miệng, không nhịn được mà uống thêm một ngụm.
Lúc Lục Tân Trạch đi ra, chỉ còn lại nửa bát.
Tôi cầm cuốn truyện tranh trên tay và ngước nhìn anh ấy.
Làn da màu lúa mạch ẩm ướt, những giọt nước nóng hổi từ mái tóc đen lăn xuống, trượt dọc theo xương quai xanh đến bộ n.g.ự.c rắn chắc…
Tôi ho khan vài tiếng: “Mẹ hầm canh cho anh, anh uống đi.”
“Canh gì?”
Tôi vô thức l.i.ế.m khóe miệng, mơ hồ nói: “Em cũng không uống nên không biết, anh uống xong em đem bát đi rửa.”
Anh cúi đầu nhìn xuống bát, rồi nhìn tôi. "Thực sự không uống, em có muốn lau khóe miệng không?"
"Ở đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-chi-biet-yeu-duong-mu-quang/chuong-5.html.]
Đôi mắt đen của anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trong đó ẩn chứa một nụ cười.
Nhận ra mình đã rơi vào bẫy của anh, tôi ngồi dậy, duỗi thẳng lưng, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình: “Em chỉ nếm thử thôi, em thực sự không uống nhiều.”
“Thích uống?”
"Không sao đâu. Uống nhanh đi. Em thấy buổi tối anh ăn không nhiều."
"Anh ăn no rồi. Lúc về, bố đưa đi ăn thịt xiên, nên tối ăn mất ngon rồi.”
Tôi bất đắc dĩ giúp anh uống. Thực ra tôi hơi no rồi.
Lục Tân Trạch không vạch trần tôi, bưng bát đi ra ngoài.
Đọc được một lúc, tôi chuẩn bị tắt đèn.
“Đừng tắt đèn vội, em sắp đọc xong rồi.”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Lục Tân Trạch cau mày: “Em đang đọc sách gì thế?”
“Truyện tranh, rất đẹp.”
Anh liếc nhìn một cái rồi lấy nó ra khỏi tay tôi.
Tôi đưa tay ra chộp lấy, anh ấy càng nâng nó lên cao hơn. Tôi lo lắng đến mức cắn vào cánh tay anh ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Tân Trạch, nhanh đưa cho em, em sắp đọc xong rồi!”
Anh ấy không chịu đưa cho tôi.
"Mau đi ngủ đi. Nửa tiếng trước em cũng nói đọc sắp xong rồi."
Tôi tức giận vùi mặt vào gối, dùng tay cào mạnh ga trải giường, lòng chán nản.
“Đừng làm như vậy, cẩn thận bị ngạt thở.”
“Anh đã lấy đi món ăn tinh thần của em, không thể nghi ngờ là muốn cho em chết.”
…
Tấm ga trải giường sắp bị tôi moi thành một cái lỗ, Lục Tân Trạch cũng không có ý định để tôi tiếp tục xem.
“Hứa Ninh——"
Lục Tân Trạch đột nhiên gọi tên đầy đủ của tôi, trong lòng có chút không thoải mái. Tôi nghiêng đầu nhìn anh. Sắc mặt anh bây giờ có chút xấu xí, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, giọng điệu nghiêm túc: “Em chảy m.á.u mũi rồi.”
Khi tôi chạm vào, đầu ngón tay ướt đẫm, mùi tanh tanh trong cổ họng càng lúc càng nồng.
Khi cúi đầu xuống, tôi phát hiện cổ áo ngủ của mình đã bị dơ, gối còn bừa bộn một đống.
Tôi bối rối, tôi chưa bao giờ bị chảy m.á.u cam trước đây.
Lục Tân Trạch lấy ra mấy tờ khăn giấy, nhanh chóng dùng đầu ngón tay lau mũi, lau đi vết m.á.u còn đang chảy ra.
Tôi ngả người ra sau, khi còn nhỏ, tôi đã thấy các bạn cùng lớp ngừng chảy m.á.u cam theo cách này.
Anh đưa tay ấn vào sau đầu tôi: “Đừng nhìn lên…”
“Vậy… em phải làm sao đây?”
Anh ấn những đầu ngón tay ấm áp từ hai bên lỗ mũi vào ở giữa sống mũi sau vài phút, m.á.u mũi đã ngừng chảy.
Lục Tân Trạch cau mày nói: “Sau này đừng xem những thứ bốc đồng này.”
Tôi đã xem nó tám chín năm rồi, vẫn không sao, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Lục Tân Trạch không tốt, tôi lại kìm lòng lại.
Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy chiếc roi da trong bếp và mọi thứ trở nên rõ ràng ngay lập tức.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho tôi, thay vỏ gối mới rồi giấu cuốn sách đi. ...
Trên đường về nhà, đi ngang qua siêu thị, anh vào mua một ít hoa cúc, đường phèn và những thứ khác.
"Anh mua những thứ này làm gì?"
Anh ấy đột nhiên nói: "Hạ nhiệt cho em.”