CHỒNG TÔI BÍ MẬT MUA NHÀ CHO VỢ CŨ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-12-05 16:53:01
Lượt xem: 7,809
3
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang ngồi trước một bàn tiệc đầy món ăn.
Âm thanh ồn ào xung quanh ùa vào tai – tiếng cốc chén va nhau, tiếng nói cười của mọi người vang lên không dứt.
Tôi mất một lúc mới nhận ra đây là bữa tiệc cảm ơn giáo viên sau kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở của Lâm Trạch và Lâm Kiều.
Hai đứa con đã thi đỗ vào trường trung học tốt nhất trong thành phố, với thành tích đứng đầu bảng.
Không chỉ được miễn học phí trong ba năm, mỗi đứa còn nhận được học bổng sáu nghìn tệ.
Lâm Dư Chu đang dẫn hai đứa đi chúc rượu từng bàn khách mời.
Mọi người không ngớt lời khen ngợi anh ấy – một giáo sư đại học, có thể dạy dỗ hai đứa con xuất sắc như vậy.
Ngồi bên cạnh mẹ chồng là Sang Vãn, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy tự hào khi nhìn ba cha con.
Tôi cầm ly rượu vang trước mặt, uống cạn một hơi.
Chất lỏng mát lạnh, hơi chua trượt qua cổ họng khiến tôi nhận ra đây không phải là một giấc mơ.
Khi tôi vẫn đang bàng hoàng, một giọng nói chua chát vang lên bên tai:
"Ôn Ngôn, cô đúng là có phúc thật đấy. Danh tiếng năm xưa của cô tệ đến thế, vậy mà vẫn lấy được sư huynh của tôi làm chồng. Không có tử cung, không phải chịu đau đớn khi sinh nở, lại còn nhặt được đôi con song sinh xuất sắc như vậy. Đúng là khiến người ta ganh tỵ!"
Tôi nhìn về phía giọng nói phát ra.
Người nói là Hà Viên Viên, một đàn em kém hai khóa so với Lâm Dư Chu thời đại học.
Hiện tại, cô ta và anh ấy cùng giảng dạy tại một trường đại học, cũng là giảng viên chuyên ngành triết học.
Giọng của cô ta khá lớn, khiến nhiều người xung quanh nghe thấy.
Sang Vãn nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên, nhìn về phía này như đang chờ xem kịch hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-bi-mat-mua-nha-cho-vo-cu/chuong-3.html.]
Hà Viên Viên bĩu môi, tiếp tục nói:
"Cô nói xem, sao cô lại may mắn đến vậy. Tôi nghe nói, mười năm trước, ngay cả khi bố cô tặng kèm một căn nhà, vẫn chẳng ai chịu cưới cô. Ai ngờ sư huynh tôi lại chẳng có mắt, bao nhiêu người theo đuổi anh ấy mà anh ấy lại chọn cô. Đúng là không còn lời nào để nói."
Tôi nhìn biểu cảm méo mó vì ghen tị của cô ta, vừa buồn cười vừa thấy tội nghiệp.
Nghe nói cô ta đã từng thầm yêu Lâm Dư Chu nhiều năm, cuối cùng lại bị bạn thân là Sang Vãn cướp mất.
Khi cô ta biết chuyện, Sang Vãn đã mang thai được hai tháng.
Hai người vì thế mà cắt đứt tình bạn.
Sau đó, Hà Viên Viên buồn bã lấy chồng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Sang Vãn lại ly hôn với Lâm Dư Chu, bỏ chồng bỏ con ra nước ngoài.
Hà Viên Viên luôn không cam lòng vì cô ta không thể lấy được Lâm Dư Chu.
Vì vậy, cô ta luôn muốn nhằm vào tôi, thỉnh thoảng lại khơi lên vết thương cũ của tôi.
Trước đây, tôi cũng cảm thấy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ là vết nhơ không thể ngẩng đầu lên được, nên luôn cúi đầu, nhẫn nhịn chịu đựng.
Những lời này, kiếp trước cô ta cũng đã nói, nhưng khi đó tôi nhịn.
Vì đây là tiệc cảm ơn giáo viên của con tôi, có mặt thầy cô, bạn bè của chúng và một số đồng nghiệp của Lâm Dư Chu, tôi không muốn làm mọi chuyện khó xử, để người khác chê cười.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi "bốp" một tiếng, đặt mạnh đũa xuống bàn, lớn tiếng đáp trả:
"Đúng vậy, tôi đúng là có phúc đấy! Cô ghen tị vì tôi lấy được Lâm Dư Chu à? Hay là tôi nhường cái 'phúc' này cho cô, để cô hoàn thành tâm nguyện thầm yêu trộm nhớ anh ấy hơn chục năm qua, cũng đỡ phải ba ngày hai bữa nhảy vào mặt tôi, nói mỉa rằng tôi không xứng với anh ấy?"
Mặt Hà Viên Viên ngay lập tức tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn liếc về phía chồng mình.
"Cô điên rồi à, Ôn Ngôn! Cô đang nói lung tung cái gì thế?"