Chồng Tôi Bao Nuôi Nhân Tình - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-03-24 14:57:25
Lượt xem: 11,418
10.
Nhưng Thời Sâm vẫn là Thời Sâm đấy thôi. Anh ta vươn tay đặt lên tay tôi, cảm nhận nhịp tim tôi qua mạch máu: “A Bối, khi nào em dẫn người kia đến gặp anh đi, để anh tạo uy thế cho em nhé?”
Tôi giả vờ không nhận ra câu hỏi thử trong lời anh ta. Tôi biết anh ta muốn thăm dò xem tôi thích cậu tình nhân kia thật hay chỉ hứng thú nhất thời. Nếu là vế sau, vậy hẳn là anh ta sẽ thở phào nhẹ nhõm ngay đấy.
Chắc là anh ta mong tôi chủ động nói rõ lắm, bởi như tôi đã nói, chúng tôi là thanh mai trúc mã, là người hiểu rõ đối phương nhất, và cũng có lòng chiếm hữu người kia nhất thế giới này.
Thời Sâm nào phải kẻ ngốc.
Năm đó khi nhà anh ta rơi vào tình thế bấp bênh, là tôi đã toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh săn sóc anh ta. Tình yêu của tôi sáng rõ như gương, còn chân thành hơn những hồng nhan tri kỷ được người đời truyền tụng.
Trước đây tôi còn từng nói, sẽ chẳng có ai thay thế được chặng đường thời niên thiếu mà tôi và Thời Sâm đã cùng đi qua đâu.
Bởi người mà họ nhìn thấy chỉ là tổng giám đốc Thời, một doanh nhân thành đạt. Nhưng họ sẽ mãi mãi không được trải qua cái cảnh anh ta cũng từng là một chàng thiếu niên đỏ mặt vì một lời yêu.
“Thời Sâm, anh không cần thăm dò em đâu. Chúng ta ly hôn đi.” Cuối cùng tôi cũng nói ra được lời ấy.
Tôi đã mất năm năm để chờ cái khoảnh khắc này.
Có lẽ Thời Sâm sẽ mãi mãi không biết được tôi đã phải chật vật và đau khổ thế nào khi anh ta bắt đầu bao nuôi đóa hoa đầu tiên.
Thời Sâm tỏ ra cưng chiều vô hạn trước nụ cười rạng rỡ tựa ánh ban mai của cô gái nọ, tôi còn chưa từng thấy đầu lông mày anh ta thả lỏng thoải mái đến vậy.
Cảm giác mới mẻ luôn là một loại v.ũ khí chí mạng.
Chắc là do tuyệt vọng nên tôi đã đột ngột ngã bệnh trầm trọng. Tôi nhập viện, nằm trên giường bệnh truyền nước.
Bên tai là tiếng bàn tán hóng chuyện của mấy cô y tá.
Họ nói Thời Sâm lãng mạn cỡ nào, mua 8888 đóa hoa hồng chỉ để đổi lấy nụ cười của cô gái nọ. Dường như họ đã quên mất sự tồn tại của người được gọi là vợ của Thời Sâm, và như thể trong những tin tức ấy, kẻ đến sau luôn là người đáng thương.
Khi ấy Thời Sâm vui đến quên trời quên đất, làm gì bình tĩnh như giờ đây, vì vậy rất nhiều lần không để ý thấy sự bất thường ở tôi.
Từ nhỏ tôi đã kiêu ngạo khó chiều, tuyệt đối không thể để lộ sự yếu đuối của bản thân.
Nhưng vào đêm đó, tôi khóc đến ướt gối, lồng n.g.ự.c nghẹt lại thở không xong. Tôi đau khổ đến tuyệt vọng, thậm chí còn tưởng chỉ cần chớp mắt một cái thôi cũng chế.t được.
Thế nên tôi đã gọi điện cho Thời Sâm, nhưng người bắt máy lại là một cô gái. Cô ta nói Thời Sâm đang tắm.
Sau đó còn hỏi tôi có dặn dò gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/chuong-7.html.]
Chắc là do bệnh tật quấn thân khiến cho thái độ tôi tồi tệ đi rất nhiều. Tôi ra lệnh bảo cô ta đưa máy cho Thời Sâm, nhưng cô ta không chịu nghe mà lại bật khóc. Thời Sâm lập tức dỗ dành cô ta và hỏi ai gọi điện tới.
Cô ta trả lời đúng sự thật, Thời Sâm im lặng một thoáng rồi mới nhận điện thoại.
Thậm chí khi đó tôi còn mong mỏi đôi chút. Tình yêu chẳng khác gì một hình phạ.t tra tấn d.ã man, khiến tôi cảm thấy trái tim mình bị đưa lên đầu ngọn giá.o.
Ấy vậy mà anh ta lại nói với tôi rằng: “A Bối, em đừng học theo Chu Minh Mị.”
Khoảng thời gian ấy Chu Minh Mị và Hạ Minh đang bất hòa, Hạ Minh cực kỳ khó chịu. Chu Minh Mị không thuyết phục được Hạ Minh, vì vậy bắt đầu ra tay với đám tình nhân bên cạnh anh ta.
Vào lúc ấy, cứ hễ ai dính đến Hạ Minh thì sẽ đều bị vạ lây.
Tất cả mọi người trong giới đều biết chuyện này, thế nên Hạ Minh bị mất hết mặt mũi.
Thoáng chốc, tôi tưởng như có ai siết chặt trái tim mình, sau đó không chút do dự ném món đồ yêu thích từ tầng cao xuống khiến nó vỡ thành từng mảnh.
Đêm ấy, nước mắt lăn xuống khóe môi tôi có vị đắng chát.
Có lẽ anh ta nhận ra lời mình nói có hơi nóng vội, thế là vội dịu giọng hỏi han: “A Bối, em sợ tối hả?”
Cô gái ở gần đó bật cười khúc khích, sau đó lên giọng làm nũng.
Tôi giấu điện thoại xuống dưới gối.
Còn chẳng thèm trả lời lấy một câu.
Lần đầu tiên tôi ý thức được Thời Sâm là một trúc mã rất tốt, và cũng là một người rất giỏi đưa ra quyết định.
Nhưng tôi đã phạm vào một sai lầm chế.t người, đó là đặt chút tình cảm ít ỏi giữa tôi và anh ta lên bàn cân so sánh với những quy định ngầm trong danh gia vọng tộc.
Đêm đó, tôi cũng chẳng khó chịu quá lâu. Các y tá nhanh chóng phát hiện sự bất thường của tôi. Sau một hồi cứu chữa, tôi vất vả giữ được cái mạng của mình.
Vài ngày sau đó, Thời Sâm gọi điện tới nói rằng đêm đó mình uống nhiều rượu, rồi lại giải thích là vì đêm hôm trước mình cãi nhau với Hạ Minh nên mới giận cá ché.m thớt lên tôi.
Khi đó tôi đang cụp mắt nhìn cây kim truyền nước cắm trên mu bàn tay mình. Cả người tôi tựa vào chiếc gối mềm mại, ngắm nhìn chiếc lá ung dung rụng xuống ngoài cửa sổ.
“Thời Sâm, em là Lận Châu, cô chủ nhà họ Lận. Em biết rõ mối liên hệ giữa chúng ta không chỉ đơn giản là em và anh, mà còn là sự hợp tác thương nghiệp của hai nhà, là mối giao hảo đã hơn trăm năm.” Tôi dịu giọng đáp.
Thời Sâm không lên tiếng trả lời.
Mãi sau, anh ta mới hít một hơi: “A Bối, hình như em đã trưởng thành rồi.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi không nói gì thêm.