Chồng Tôi Bao Nuôi Nhân Tình - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-03-24 15:09:16
Lượt xem: 13,470
15.
Tôi không biết liệu Thời Sâm đã bình tĩnh lại hay chưa.
Thế nhưng những lời ấy có lẽ sẽ khiến anh ta cười nhạo rằng đàn bà yêu đương mù quáng.
Mãi đến khi Tiết Lang gọi điện cho tôi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của chàng trai: “Cô Lận, nghe nói chị đã đề cử em đi du học?”
Giọng nói chàng trai có phần vui vẻ.
Có lẽ đây là một cơ hội rất tốt. Sau này tôi nghe ngóng thì biết suất du học này là do Thời Sâm bỏ vốn chọn vài người, thế nhưng mục tiêu thật sự của anh ta là ai thì chỉ có lòng tôi hiểu rõ.
“Cậu muốn du học không?” Tôi hỏi lại Tiết Lang, “Thật ra cũng khá tốt đấy chứ. Chỉ là sau này khó có cơ hội được nghe cậu kể truyện cổ tích cho tôi nghe nữa rồi.”
Suy cho cùng thì chính tôi cũng biết chuyến du học này sẽ kéo dài tám năm, là một khoảng thời gian rất dài. Đồng thời trong hợp đồng cũng ghi rõ sẽ không thể về nước, nếu không sẽ phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.
Tôi không tin cái thứ gọi là “Dù cho sông cạn đá mòn thì tình yêu ta vẫn luôn vĩnh cửu”, có lẽ là do tôi chưa từng có được thứ đó. Tôi chỉ tin vào tiền tài, vật chất, tin rằng lòng người là thứ hay thay đổi nhất.
Thời Sâm hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, tôi từ chối.
Thay vì đi gặp anh ta, tôi lại ngồi trên băng ghế dài ngoài quảng trường và cho chim bồ câu ăn.
Nhưng anh ta vẫn tìm thấy tôi. Ngoài trời gió lớn, anh ta vô thức muốn choàng khăn choàng cổ cho tôi.
“Thời Sâm, ngoài dụ dỗ ra thì anh không còn chiêu nào khác để thao túng lòng người à?” Tôi hỏi anh ta.
“Thời đại luật pháp, cũng đâu thể ép buộc ai.” Anh ta đáp một câu nhạt nhẽo: “A Bối, trên đời này đã không còn gì đáng để em cố chấp nữa rồi. Vòng đi vòng lại, vẫn là chúng ta phù hợp với nhau nhất.”
Tôi chợt cảm thấy chẳng thể hiểu nổi anh ta của lúc này.
Cái này nên gọi là gì nhỉ?
Vượt mưa vượt gió theo đuổi vợ?
Hay nước mắt cá sấu?
Tiề.n tài thử thách lòng người. Sau này tôi mới biết, có rất nhiều chuyện không đáng nhắc đến.
“Thời Sâm, đứa con riêng của nhà họ Thời chỉ bị anh đàn áp chứ chưa chế.t. Nếu bọn em cùng liên thủ chắn đường anh thì anh cũng không vui vẻ gì đâu.” Tôi cởi khăn choàng xuống, đặt lại vào tay anh ta.
Thời Sâm nhìn ánh mắt lạnh lùng của tôi.
“Anh đứng trên cao tạo áp lực cho em, thế anh có biết khi anh bị tạo áp lực tương tự thì sẽ cảm thấy thế nào không? Anh sẽ tỉnh ngộ à? Hay sẽ hối hận? Anh sẽ hận thù người kia.” Tôi rải hạt ngô trong tay xuống đất.
“A Bối, em thích anh, và em sẽ không thích ai được như em thích anh. Vậy sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?” Thời Sâm hỏi tôi.
“Tiết Lang thì là cái thá gì chứ? Nếu không vì em thì anh còn ngại nhìn cậu ta sẽ bẩn mắt. Cậu ta mà xứng xen vào giữa chúng ta à?” Anh ta càng nói càng kích động.
Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta.
Hình như từ đó tới giờ, anh ta luôn bày ra bộ dáng trưởng thành.
“Nếu đã vậy thì sao anh còn dùng mấy cô tình nhân kia để khiến em kinh tởm?” Tôi mỉm cười, “Bọn họ mà đáng để em để mắt tới à? Nhưng anh vẫn đặt họ vào thế bắt buộc phải đối đầu với em. Thời Sâm, anh cũng xứng à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/chuong-10.html.]
Tôi liếc mắt.
Sắc mặt Thời Sâm tối sầm.
Tôi thầm nghĩ, mình sắp được giải thoát rồi.
16.
Khi nhận được cuộc gọi từ Tiết Lang, tôi đang ở sân bay nghe thư ký nói cậu đi chuyến bay nào.
Tình cảm của tôi dành cho Tiết Lang không quá sâu đậm, thế nhưng cậu đã đi theo tôi lâu như vậy tôi, dù sao cũng phải tiễn cậu một đoạn.
Thế nhưng tôi lại không tìm thấy cậu.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng điệu lải nhải không ngừng của chàng thiếu niên vang lên: “Cô Lận, em nhận được máy trợ thính rồi. Em có tâm tư riêng, vì vậy muốn tự cho đây là quà bạn gái tặng mình, cho dù quà này rất đắt nhưng em cũng không muốn trả lại cho chị, có được không?”
Tiết Lang trong mắt tôi vẫn là chàng trai dễ xấu hổ, đầy cố gắng ấy.
Trên người cậu có những điềm sáng mà tôi không có.
“Xin lỗi, tôi không định yêu xa.” Tôi đáp.
Cách nhau một lớp biển người, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Lang đứng cách mình ba mét. Cậu giơ tay vẫy vẫy với tôi.
Cậu không ra nước ngoài, cũng không bị lời mời của Thời Sâm mê hoặc.
Không phải là cậu không biết cơ hội này hiếm có thế nào. Thậm chí cho dù có hẹn hò với tôi thì tôi cũng sẽ không đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy cho cậu.
Tiết Lang mặc chiếc áo lông màu trắng, lúc này tôi mới giật mình nhận ra bộ đồ mình đang mặc là đồ đôi với cậu.
Chàng thiếu niên bước về phía tôi với đôi mắt sáng trong. Giống như ngày mưa ấy, khi tôi lạnh lùng nhìn sang cậu, cậu chỉ cong mắt hỏi tôi cần gì.
Tôi không hỏi vì sao cậu không đi, mà cậu cũng không hỏi vì sao tôi lại biết hôm nay là ngày cậu bay.
Cậu chỉ bước tới đứng sánh vai cùng tôi, sau đó dắt tay tôi bước đi xuyên qua biển người.
17.
Nhà họ Thời không cho phép Thời Sâm quỵ lụy vì chuyện tình yêu quá lâu.
Ngày chúng tôi ký giấy ly hôn, sắc mặt Thời Sâm rất khó coi. Điều kiện anh ta đề ra cho tôi rất tốt, chỉ riêng cổ phần công ty là không thể chuyển nhượng thôi.
Tuy tôi đã có tiề.n tài sẵn rồi, nhưng tiề.n mà, ai lại ngại có thêm cơ chứ?
“Anh cứ tưởng chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối đời chứ.” Anh ta chống cằm, nhìn tôi bằng ánh mắt lưu luyến.
“Nhưng thế giới này chưa bao giờ diễn ra theo đúng những gì em và anh tưởng đâu. Thời Sâm, hẹn gặp lại.” Tôi đứng dậy mỉm cười với anh ta.
Thời còn bé, mỗi lần anh ta đưa tôi về nhà, tôi đều sẽ mỉm cười nói hẹn gặp lại với anh ta như vậy. Bởi ngày hôm sau, tôi luôn có thể gặp lại anh ta.
Thế nhưng lúc này đây, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Trong lòng chúng tôi ai cũng hiểu rõ điều này.
Thời Sâm không nói gì. Anh ta nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, cứ như thể đã làm điều này nhiều năm nên thành thói quen rồi.