Chồng Tôi Bao Nuôi Nhân Tình - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-03-24 14:18:19
Lượt xem: 7,488
Gần đây chồng tôi bao nuôi một cô gái không được ngoan cho lắm.
Nuông chiều cô ta đến nỗi giờ cô ta chẳng còn biết trời cao đất rộng là gì, vậy mà lại dám đến kiếm chuyện với tôi.
Cô gái có đôi mắt sáng ngời, thậm chí còn cố chấp không chịu gọi tôi là bà Thời: "Cô Lận, trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba."
Tôi cong mắt, vươn ngón tay thon dài giật mạnh chiếc bông tai ngọc trai trên tai đối phương xuống, vành tai ngay lập tức rỉ máu.
Phía sau, Thời Sâm xuất hiện, quai hàm hắn căng chặt.
Mắt Lâm Khả hoe đỏ: "Anh Thời, anh đừng tức giận, chắc cô Lận không cố ý đâu."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Còn Thời Sâm chỉ lo xoa tay cho tôi, thổi thổi cho tôi: "A Bối, tay em có đau không?"
Lâm Khả không thể tin nhìn hắn, nước mắt lăn dài trên mặt.
Mà tôi, khẽ mỉm cười.
(...)
1.
Lâm Khả bị thư ký của Thời Sâm đưa đi. Hình như cô ta muốn nói nhiều điều lắm, có vẻ là vì cô ta không hiểu vì sao người đàn ông mới hôm qua còn mỉm cười dịu dàng với mình, tới hôm nay lại thay đổi thành như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/chuong-1.html.]
Chẳng biết Thời Sâm quan tâm tôi thật hay chỉ giả vờ. Khi phát hiện có một vết thương mờ trên ngón tay tôi, anh ta cúi đầu xuống hôn.
“A Bối, loại đàn bà đó đâu đáng để em tự mình ra tay.” Lúc nói chuyện, đôi con ngươi đen của anh ta thoáng qua chút bất bình.
Tôi nhìn Thời Sâm, bình tĩnh như không, chẳng hề giật mình vì hành động của anh ta.
Tôi và anh ta là thanh mai trúc mã. Lúc nhỏ vô tư, mà Thời Sâm vốn là người chẳng mấy dịu dàng lại rất bao dung săn sóc tôi.
Trong mấy danh gia vọng tộc ai ai cũng nhà cao cửa rộng này, đâu đâu cũng là hôn nhân thối nát, thế nhưng tôi lại được anh ta cầu hôn.
Thậm chí khi chúng tôi kết hôn, bạn thân tôi là Chu Minh Mị còn ngưỡng mộ cực kỳ. Bởi dù sao con người khi đạt được một vị trí cao nào đó trong xã hội thì sẽ dần trở nên thờ ơ với một vài đạo đức cơ bản.
Thời Sâm thật lòng với tôi.
Chu Minh Mị nói, với mấy gia tộc lớn thì chung thủy là một nỗi sỉ nhục.
Khi tiền tài đã thênh thang bạt ngạt, hiếm có người đàn ông nào chịu tuân thủ trách nghiệm chung tình. Ngay cả cảnh hòa bình giả tạo cũng đã rất hiếm trong những cuộc hôn nhân giữa các gia tộc này rồi.
Có lẽ Chu Minh Mị đã từng thấy cảnh Thời Sâm gắp thức ăn cho tôi, vô thức mỉm cười khi nhắc đến tôi, quan tâm để ý tôi.
Nhưng với tôi thì không phải lúc nào cũng vậy.
Con người khi đạt được một địa vị nhất định, thì việc không có ong bướm lả lơi bu bám mới là bất thường. Đến nổi nếu Thời Sâm có bao nuôi đóa hoa nào bên ngoài thì Chu Minh Mị cũng sẽ chẳng mấy bận tâm.
Bởi đó là chuyện đã quá bình thường.
Dường như không trong sạch đã trở thành một chuyện quá đỗi bình thường, còn trong sách mới là thứ bất thường.