Chồng Quỷ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-21 17:21:37
Lượt xem: 133
Dưới ánh trăng sáng ngời, nghĩa trang như phủ lên một lớp sương dày đặc, gió thổi qua những tán cây xào xạc.
Mẹ cứ kéo lấy tôi chạy một mạch, chúng tôi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Chạy đến đường lớn thì trời cũng gần sáng, đôi lúc cũng có thể nhìn thấy một hai chiếc xe qua lại.
Bà lấy ra từ trong túi một xấp tiền lẻ nhét hết vào tay tôi, sụt sịt nói: “Con ngoan, đi đi con, đến đâu cũng được, hãy tìm cho mình một con đường sống. Mẹ phải đi rồi, muộn tí nữa ông ta lại phát hiện ra mất.”
Tôi nhìn bóng dáng của mẹ dần dần biến mất, bầu trời chuyển xanh phá tan bình minh, rất nhanh đã không thấy mẹ tôi đâu nữa.
Gió lạnh chui vào trong người, khiến tôi siết chặt đống tiền lẻ trong tay, xoay người một cái đã là vĩnh biệt.
Lâm Hoán Nhi đã c.h.ế.t rồi, vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc quan tài đó, cùng với Tô Hành.
Tôi đổi cho mình một cái tên mới, gọi là Diệp An. Họ Diệp chính là họ của mẹ tôi, An trong bình an.
Với số tiền lẻ mà mẹ nhét cho tôi, tôi đã bắt xe đi lên tỉnh thành.
Tôi không có tiền, không có thân phận, cũng chẳng có hộ khẩu, không thể nói với người khác mình từ đâu đến, bước tiếp theo thế nào cũng không tính được.
Thế là tôi xin vào làm phục vụ trong một tiệm lẩu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-quy/chuong-3.html.]
Công việc cực nhọc lắm, nhưng may thay ông chủ rất hiền lành dễ chịu, biết tôi không có chỗ ở, nên đã đồng ý tạm thời cho tôi ở lại cửa tiệm.
Dạo gần đây tôi thường nằm mơ, tôi thấy mình nằm trong một cổ quan tài, có một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tôi.
Trong cơn mơ màng, tôi cứ cảm thấy ngón áp út của tôi lành lạnh, giống y hệt như lúc chạm vào chiếc nhẫn ngọc màu trắng.
Nhưng đến khi tôi bừng tỉnh thì trên tay tôi lại chẳng có gì.
Có thể là do công việc quá mệt đi, tôi tự an ủi bản thân mình như thế.
Chiếc nhẫn đó đã bị mẹ tôi để lại vào quan tài, còn dùng m.á.u của ngón giữa có dương khí mạnh nhất phong ấn.
Là do tôi quá mệt nên mới mơ thấy những thứ này mà thôi.
Anh chủ cửa tiệm họ Trương, chúng tôi đều gọi anh là anh Trương.
Anh Trương đối với tôi tốt lắm, tiệm lẩu được mở gần trường đại học, thường hay có những học sinh du học đến ủng hộ.
Tôi cũng từng học qua cấp ba, biết một ít tiếng anh, mỗi lần có người nước ngoài đến, anh Trường đều bảo tôi ra đón tiếp.
Thật ra thì làm gì sử dụng đến tiếng anh đâu, những người nước ngoài đến du học đa số đều có thể dùng tiếng trung để giao tiếp bình thường mà.